Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1327




Giang Ninh không thèm để ý lời cô ấy nói, tùy ý đi dạo quanh Lâm Thị.

Bây giờ công việc của Lâm Thị không cần anh phải bận †âm nữa, thực ra từ trước đến giờ cũng không cần anh phải bận tâm, anh chỉ cần giải quyết vấn đề, hoặc giải quyết những người gây ra vấn đề.

Cùng lúc này ở nước ngoài, Anh Phi và những người khác đã đến.

Một thành phố quốc tế hiện đại đầy nhà cao tầng, chính là thành phố cờ bạc!

Nơi này không biết đã phát triển gấp bao nhiêu lần Đông Hải rồi, chỉ riêng đường xá cũng đã rộng hơn rất nhiều.

“Nơi này, ha, để tôi nói cho mọi người biết, năm đó khi tôi ở đây cùng với đại ca, cái gì cũng đã chơi qua rồi!” Mặt Anh Phi đầy vẻ tự mãn: “Trong thành phố cờ bạc này, tất cả những người được coi là có tiếng nói đều đã từng bị chúng tôi đánh cho sợ mất mật!” Hoàng Ngọc Minh và những người khác nhìn Anh Phi với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Vậy thì bọn họ nhìn thấy anh Phi thì có phải sẽ bị dọa cho chạy mất dép không?” Lão Ngũ không nhịn được hỏi.

Đây là lần đầu tiên anh ta ra nước ngoài, lại còn được đến một thành phố lớn như vậy, đâu đâu cũng đẹp đế, gần như khiến đôi mắt của anh ta bị hút vào.

“Anh nghĩ rằng những nhân vật lớn kia sẽ đem chuyện mình bị đ è xuống đất đánh tơi bời ra khoe khoang khắp nơi sao?” Anh Phi cười xấu xa: “Là người thì đều muốn có thể diệ: Anh ta chỉ chỉ tay: “Có biết tại sao gọi đây là thành phố cờ bạc không? Vì ở đây, cờ bạc chính là cuộc sống!” Hoàng Ngọc Minh và những người khác hơi phấn khích.

“Nhưng tôi không có tiền, không mời mọi người được, chờ đại ca tới đi” Anh ta cười: “Bây giờ đi làm việc trước.” Nói đến chuyện làm việc, Hoàng Ngọc Minh và những người khác lập tức trở nên nghiêm túc.

Bọn họ đều biết Giang Ninh bảo mình đến nước ngoài là vì có nhiệm vụ, chứ không phải bảo họ đến đây để chơi bời lêu lổng.

Thành phố cờ bạc ở nước ngoài được coi là một thành phố rất nổi tiếng, ở đây có rất nhiều thế lực lớn, nhiều người giàu, tài phiệt, thậm chí có thể kiểm soát nền kinh tế của cả thành phố!

Mà các thế lực ngầm ở đây cũng phức tạp không kém.

Như Thanh Môn, như băng đảng Quỷ Thủ.

Lúc trước nội bộ Thanh Môn xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng, một số người đứng đầu băng đảng bất đồng quan điểm, thậm chí còn đánh nhau, chia bè kết phái.

Anh Phi đã gặp qua những chuyện như vậy rất nhiều lần.

Bất kỳ thế lực nào, khi đã phát triển đến một trình độ nhất định thì sẽ luôn sinh ra những thứ mục nát. Luôn có những người không muốn an ổn mà muốn leo lên vị trí cao hơn, mà nội chiến mới chính là cơ hội của những người này.

“Mọi người chia ra hành động, cứ hoạt động mạnh giữa các băng đảng của Thanh Môn, như vậy bọn họ sẽ không dễ dàng phát hiện ra” Mọi người đều có màu da giống nhau, mặt cũng hao hao, là những người thích hợp nhất để làm chuyện này.

Anh Phi chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy cực kỳ thích thú.

Anh ta căn dặn vài lời, khuyên Lão Ngũ và những người khác lúc làm việc thì nhắm vào những người thường chỉ biết sử dụng nắm đấm. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy người ở ngoài sáng cũng có nhiều cách làm như vậy.

Nói xong, đám người liền giải tán.

Cùng lúc đó.

Dưới cổng sảnh rắn, một câu lạc bộ và các dịch vụ phương Đông khiến việc kinh doanh ở đây rất tốt.

Hàng ngày có rất nhiều người đến đây để tiêu tiền.

Giờ phút này, trên lầu vang lên tiếng nhạc cổ điển tao nhã làm cho người ta cảm thấy thư thái, cũng có cảm giác bị khiêu khích.