Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1326




Bép!

Tiếng vang rất trong trẻo!

Hơn nữa, độ đàn hồi cũng rất tốt!

“Học cái xấu!” Giang Ninh lập tức nghiêm mặt nói: “Phải lấy đức để thuyết phục người khác, anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Sao có thể dùng cách cướp được!” Anh nhớ lại cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến, thâm nghĩ cả đời này chắc chỉ có một cơ hội ngày hôm nay thôi, sau này có lẽ anh sẽ không nỡ dùng lực mạnh như vậy để đánh cô.

Lâm Vũ Chân thật sự không để ý tới ánh mắt của Giang Ninh, cô mím môi, liên tục thú nhận lỗi lầm của mình.

“Em sai rồi, em chỉ thuận miệng nói ra thôi. Vậy thì chồng, làm thế nào để kiếm tiền nhanh nhất, nhiều nhất?” Cô muốn giúp đỡ người khác, muốn khiến Lâm Thị trở nên lớn mạnh, nếu cô có nhiều tiền hơn thì sẽ có thể làm càng nhiều việc ý nghĩa hơn.

t nhiên là tiền đẻ ra tiền, sử dụng tiền để tạo ra tỉ Giang Ninh đưa tay ra, nhìn vẻ mặt có vẻ hơi tủi thân của Lâm Vũ Chân, đành nhịn không đánh cô nữa.

“Nhiệm vụ bây giờ của em là phải tích hợp tất cả các tài sản càng sớm càng tốt. Đến lúc đó, sẽ không còn ai dám bắt chồng em ra ngoài bán thân nữa!”

Lâm Vũ Chân rất tin tưởng dáng vẻ nghiêm túc này của Giang Ninh.

Đối với cô, những lời Giang Ninh nói đều cực kỳ đáng tin, bởi vì trên đời này không có người nào thông minh và mạnh mẽ hơn anh cả.

“Chồng đừng lo lắng, em sẽ không để những người phụ nữ khác có cơ hội lợi dụng anh!” Lâm Vũ Chân rất nghiêm túc.

“Thế mới là vợ tốt của anh” Giang Ninh vươn tay định ôm lấy Lâm Vũ Chân, nhưng lại bị cô đẩy ra.

Mặt Lâm Vũ Chân đỏ bừng, chỉnh lại bộ đồ công sở, ho nhẹ hai cái.

“Đã bàn xong chuyện công việc rồi, anh Giang, anh không được làm ảnh hưởng đến công việc của em nữa” Trông cô rất nghiêm túc: “Bây giờ chủ tịch Lâm phải tập trung làm việc, hoàn thành nhiệm vụ mà chồng giao cho càng sớm càng tốt.” Không đợi Giang Ninh lên tiếng, Lâm Vũ Chân đã trực tiếp kéo anh đứng dậy, đẩy ra khỏi văn phòng.

Có Giang Ninh ở đây, cô không có cách nào để chuyên tâm làm việc, bị cái người này nhìn chằm chằm như vậy, làm sao tập trung cho được?

Giang Ninh không còn cách nào khác, đành phải bó tay, để cho Lâm Vũ Chân đẩy mình ra khỏi cửa, đóng cửa lại.

Bên ngoài phòng làm việc, thư ký Tiểu Triệu nhìn thấy Giang Ninh bị đẩy ra ngoài, có chút hả hê.

“Anh Ninh của chúng ta cũng có lúc bị đuổi ra ngoài cơ à?” Giang Ninh hừ một tiếng, đi thẳng qua, vẻ mặt của Tiểu Triệu lập tức thay đổi: “Anh Ninh, đùa thôi, đừng! Đừng mài!” Cô ấy lập tức lùi lại hai bước, sống chết chặn trước bàn làm việc của mình, nhưng Giang Ninh không thèm quan tâm.

“Khấu trừ lương? Hay theo đoàn sang phương Tây làm khổ sai?” Tiểu Triệu bước sang một bên.

Giang Ninh vươn tay, mở ngăn kéo lấy toàn bộ tài liệu ra, cúi đầu nhìn, quả nhiên càng ngày càng giấu kỹ.

Anh lấy đồ ăn vặt giấu bên trong đi, nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tiểu Triệu: “Đã béo thế này rồi mà còn ăn? Cô không sợ không lấy được chồng à” Nói xong, Giang Ninh xé mở túi đồ ăn, mùi khoai tây chiên tỏa ra ngoài khiến Tiểu Triệu không khỏi nuốt nước bọt.

Đây là vị mới, vừa ra mắt đó!

Nhìn bóng lưng của Giang Ninh, Tiểu Triệu dậm chân, trong lòng chợt dâng lên cảm giác nghẹn ngào.

“Béo thì đã làm sao? Dù sao thì anh cũng không lấy tôi! Hừ hừ!