Toàn bộ cuộc nội chiến của Thanh Môn, vài vị đường chủ lớn tranh đấu, thiệt hại không nhỏ. Tất cả đều nằm trong dự tính của Giang Ninh.
Quả thực Bảo Vinh Đông vẫn rất đa nghi.
“Thanh Môn là tạm thời không thể trở lại. Cho dù có đường mở ra thì bọn họ cũng không nên trở lại”.
Giang Ninh thản nhiên nói: “Bọn họ hiện tại trước tiên cần phải tự mình đánh cho đầu rơi máu chảy đã”.
Anh quay đầu lại nhìn Hoàng Ngọc Minh: “Phía bên cậu đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
“Chuẩn bị xong rồi” Hoàng Ngọc Minh cười: “Ngược lại là bên phía anh Phi, có phần không kiềm chế được mà muốn đi trước một bước” Giang Ninh cười mắng một câu.
Con người A Phi chắc chắn là không thể kiềm chế được rồi.
Hoàng Ngọc Minh bọn họ có thể theo anh chinh chiến đã làm cho A Phi thèm phát khóc rồi. Nếu như lại không để anh †a tham gia thì anh ta chắc chắn sẽ không làm.
“Vậy các cậu đi trước đi.” Giang Ninh nói.
“Vậy đại ca thì sao?” Giang Ninh híp mắt mỉm cười: “Tôi đang đợi người chủ động mời tôi qua đó.
Hoàng Ngọc Minh vừa nghe lập tức có thể hiểu rõ.
Anh ta không hỏi thêm, lập tức đem theo vài người liên hệ với A Phi.
Còn Giang Ninh đã về đến Lâm Thị.
Lâm Vũ Chân vẫn đang bận rộn.
Tư Lan Tạp vừa phái người đến tìm Lâm Thị hợp tác, muốn cùng mở rộng sản phẩm mới ở nước ngoài. Mời Lâm Vũ Chân trước tiên đến khảo sát công ty Tư Lan Tạp ở nước ngoài, Lâm Vũ Chân cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Cho dù hiện tại Lâm Thị ở trong nước đã cực kì hưng thịnh nhưng so với thương hiệu lớn như Tư Lan Tạp thì vẫn còn kém xa.
Tư Lan Tạp nay lại chủ động như vậy, cô ngược lại cảm thấy có phần lo lắng.
Thấy Giang Ninh bước vào, Lâm Vũ Chân buông xuống việc trong tay, lập tức kéo Giang Ninh đến trên sô pha, nghiêm túc nhìn anh.
Biểu hiện trên mặt vô cùng nghiêm túc.
“Bà xã, em nghiêm túc như vậy làm gì?” Giang Ninh cười một tiếng, Lâm Vũ Chân lại xụ mặt xuống làm anh nhất thời không dám cười nữa.
“Ông xã, em hỏi anh nghiêm túc, anh thành thật trả lời em”.
“Được, bà xã hỏi đi, có hỏi nhất định sẽ có đáp!” Lâm Vũ Chân hít một hơi sâu, trên mặt thoáng qua một tia buồn bã lại có một tia ủy khuất: “Tư Lan Tạp chủ động như vậy, có phải là bởi vì anh đã bán thân cho Ngải Mỹ Nhĩ kia không?”
Chương 1191: Ván cờ của chủ thượng
Giang Ninh giật mình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Vũ Chân, không nhịn được thở dài một hơi.
“Xin lỗi bà xã”
“Anh thực sự…” Lâm Vũ Chân nhất thời mở to hai mắt. Cô chỉ là tùy miệng hỏi thử vậy mà Giang Ninh lại thừa nhận rồi.
Tên khốn kiếp này, vì làm ăn mà có thể bán rẻ cơ thể của mình. Anh đã đồng ý rồi sao?