Trên đời này, còn có người nào vô sỉ mặt dày hơn Giang Ninh không?
Không phải dạng người kém cỏi?
Đều là cao thủ bậc thầy?
Nếu như bọn họ không biết thực lực của Giang Ninh, e là sẽ cảm thấy Giang Ninh thật khiêm tốn, nhưng mà những cao thủ bậc thầy không phải hạng người kém cỏi gì này có thể bị Giang Ninh dùng một ngón tay là có thể bóp ch3t!
Rõ ràng là anh cố ý để lộ sơ hở để đám tôm tép của Thanh Môn tìm được cơ hội tiến vào Đông Hải, giờ lại nói là do người của Thanh Môn bắt nạt anh?
Con mẹ nó rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ!
Tôi đã nói ngay từ đầu, Đông Hải là vùng đất cấm, cho dù là ai cũng không được giương oai diễu võ ở đây, Thanh Môn này đúng là không để tôi vào trong mắt mài” Giang Ninh lanh lảnh nói: “Nếu như tôi không đáp trả lại, người khác sẽ nhìn tôi thế nào đây?”
“Bọn họ sẽ nói Đông Hải chúng ta không ra gì!”
“Ai cũng có thể bắt nạt được!” Các đó không xa, đám người của anh cẩu đã dâng trào nhiệt huyết.
Mà Diệp Sơn ngồi đó đỡ lấy trán, liên tục xua tay: “Thấy chưa? Thấy chưa! Thấy tên nhãi này là người thế nào chưa!” Đàm Hưng cười lớn: “Tôi đã biết từ lâu rồi” Kiểu người như Giang Ninh, căn bản không thể phán đoán theo cách thông thường.
Anh có một sức mạnh cường hãn đến nỗi khiến người ta nghi ngờ anh không phải người, nhưng đồng thời, mưu lược của anh, tâm tư và lòng dạ của anh cũng không giống với người bình thường!
Càng quan trọng hơn là, Giang Ninh từ trước đến giờ chưa bao giờ làm việc theo kế hoạch, càng không có thể hiểu được tính tình của anh.
Có lẽ, chỉ có duy nhất Lâm Vũ Chân.
Diệp Sơn không muốn nói chuyện, đẩy bàn cờ, phủi tay đi, anh ta phải tới nói với Diệp Khinh Vũ giữ khoảng cách với Giang Ninh.
Tên nhãi này, chính là tai họa!
“Này! Này!” Đàm Hưng lại không như vậy: “Diệp Sơn, ông như vậy là có ý gì, tôi sắp thắng đến nơi rồi? Ông tính chơi xấu sao!” Diệp Sơn đương nhiên không nghe thấy.
“Lão già này, không dám thừa nhận! Còn không biết xấu hổ nói Giang Ninh?” Diệp Sơn bịt kín lỗ tai, bước chân thật nhanh, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đàm Hưng chỉ có thể lắc đầu.
Ông ta xoay người, nhìn Giang Ninh.
“Bước tiếp theo nên làm thế nào đây? Thanh môn cũng không dễ chọc vào, năm đó đột nhiên ra nước ngoài khiến người ta bất ngờ, hiện giờ lại muốn trở về, nhưng anh lại ngăn cản bọn họ” Đàm Hưng muốn nói, khát vọng trở về của Thanh Môn rất mãnh liệt, Giang Ninh ngăn cản như vậy, chỉ sợ là Thanh môn sẽ mang thù.
Nhưng ông ta biết từ trước đến nay Giang Ninh đều không sợ bị kết thù.
“Đều đã trèo lên đầu tôi ngồi cả rồi, khinh người quá đáng như vậy thì còn có thể làm gì được chứ?” Giang Ninh hừ một tiếng, quay đầu nhìn đám người của anh Câu: “Các người nói xem nên làm thế nào!”
“Giết…” Tiếng hô rung trời!
Đàm Hưng vừa nghe đã hiểu rõ ràng.
Thanh Môn sắp bị diệt rồi.
Còn chưa kịp nhìn một cái.
Ông ta đứng lên, phủi phủi áo khoác dính đầy bụi.