Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1309




Lúc đó.

Đêm khuya ở cửa cảng ở khu vực duyên hải đã không còn ồn ào náo nhiệt như ban ngày nữa.

Các tàu chở hàng dừng lại ở cửa cảng được dùng dây xích sắt kéo lại thành một hàng.

Sau khi màn đêm buông xuống, trên mặt biển xa xa có tiếng động cơ âm ỉ truyền đến. Cho dù không quá ầm vang nhưng vẫn khiến lỗ tai người khác phải run nhẹ lên.

Trong màn đêm yên tính không một chút tia sáng nào, một tàu chở hàng đang dần tiến sát vào cửa cảng.

Trên bến cảng có vài người đang nôn nóng, thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, nhìn động tĩnh xung quanh.

“Tới rồi!” Có người nhỏ giọng hét lên.

Anh ta lập tức bật đèn pin lên, bật rồi tắt, bật rồi lại tắt liên tiếp 3 lần. Trên con tàu chở hàng đăng xa kia cũng có người bật đèn pin lên rồi bật tắt 3 lần như vậy.

Đây là mật mã giữa bọn họ, mấy năm nay vẫn luôn như thế.

“Xình xịch xình xịch…” Con tàu chở hàng ở đẳng xa kia đã tắt lửa, mượn sức lực còn lại để từ từ tiến sát vào bến cảng, và cố gắng để không phát ra tiếng động.

“Đi chuyến này lại kiếm được không ít được” Một người trong số họ cười híp mắt nói, trên mặt vô cùng hưng phấn.

“Câm miệng!” Một người khác ngay lập tức quay đầu lại trừng mắt với anh ta: “Đừng nói năng lung tung, nếu không cậu sẽ mất mạng đấy, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”

Anh ta vừa nói xong, mấy người họ lập tức không dám nói gì nữa.

Bọn họ chỉ nghe nói có một người có thân phận không bình thường thông qua con đường này để trở về nước trong chuyến hàng lần này thôi.

Nhưng rốt cuộc là ai thì bọn họ không biết, cũng không dám hỏi. Hiển nhiên không phải là người bọn họ có thể đụng vào.

Lúc con tàu chở hàng tiến vào bờ, mấy người đó lập tức lấy tấm ván kê lên, người trên con tàu chở hàng vẫy vẫy tay, dùng tay ra hiệu, hai bên lập tức hiểu ra là đó là người của mình.

Sau đó, boong tàu của con tàu chở hàng mở ra, từng bóng người lần lượt leo từ dưới cabin leo lên. Nương theo ánh sáng mờ mờ ảo ảo có thể thấy được những người này, người nào người nấy đều nhếch nhác, ánh mắt đờ đãn và toàn thân đều tỏa ra mùi hôi hám.

“Nhanh lên!” Người trên con tàu chở hàng khịt khit mũi: “Cmn đưa cho tôi, nhanh lên.” Trong tay anh ta vẫn còn cầm sợi roi da, giống như đang đánh súc vật vậy, anh ta đang đánh lên người của những người rắn kia. Mà những người đó ai cũng đều không dám nói một lời nào, ngoại trừ dùng tay che mặt mình ra thì không dám chống lại một câu nào cả.

Những người rắn xuống tàu từng người một, có người bị dẫn đi và đưa lên xe, rất nhanh đã biến mất khỏi bến cảng.

Sau đó, mấy người trên bến cảng kia mới đi tới boong tàu.

Rất nhanh đã có một bóng người xuất hiện, mấy người đứng ở bên kia lập tức đứng thẳng người dậy, vẻ mặt hết sức cung kính.

“Anh Lôi Thiên Tuyệt!” Bóng người kia chỉ gật gật đầu, không nói câu nào mà trực tiếp đi thẳng xuống boong tàu, mấy người ở đằng sau lập tức đi xuống theo.

Mấy người đi nhanh lại gần chiếc xe đang đậu ở xa xa trước mặt.

Một người trong số đó lập tức mở cửa xe.

“Anh Lôi, xin mời” Lôi Thiên Tuyệt vừa định lên xe thì bước chân đột nhiên dừng lại.

“Hai”

“Hat”

“Hat” Vài bóng người bước ra từ trong bóng tối.