Sân bay, bến phà, chỉ cần là nơi nào cần phải kiểm tra thì thân phận của bọn họ đều sẽ xuất hiện vấn đề. Nếu không phải là tội phạm đang bỏ trốn thì sẽ là thân phận nhạy cảm, thu hút sự chú ý của hải quan.
Thậm chí có mấy người còn bị vây bắt ngay tại chỗ, phát hiện ra trên người, trên lưng bọn họ đang mang mấy mạng người.
12 vị đường chủ của Thanh Môn cũng không có ai có thể trở về nước thuận lợi được!
Lúc đó, sắc mặt của Bảo Vinh Đông tối sầm tới cực điểm.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Là ai? Là ai đã để lộ thông tin của các thành viên Thanh Môn vậy hả? Rốt cuộc là ai?” Ông †a thực sự sắp phát điên lên được.
Bây giờ đến biên giới bên kia rồi thì người của bọn họ hoàn toàn không thể quay trở về được nữa.
Không những thế, sản nghiệp của ông ta ở trong nước cũng gần như sụp đổ rồi!
Nếu không phải là bị Hướng Cao làm cho sa cơ thất thế thì là xuất hiện vấn đề bị kiểm tra và bị chặn. Gần như đã hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một đêm rồi.
Nhà họ Bảo đã thực sự trở thành nhà họ Bảo ở nước ngoài rồi, trong nước đã không còn chỗ đứng cho bọn họ nữa rồi!
“Tôi không quan tâm mấy người dùng cách gì, vượt biên, buôn lậu, cách gì cũng được để về nước cho tôi! Phải nghĩ mọi cách để về nước!” Bảo Vinh Đông đã phát điên lên rồi.
Ông ta trực tiếp ra lệnh cho 12 vị đường chủ nghĩ hết mọi cách. Cho dù là phải dùng đến những thủ đoạn không theo lệ thường cũng nhất định phải phái cao thủ về nước gi ết chết Giang Ninh!
Mặt mũi của ông ta, thể diện của nhà họ Bảo, thể diện của Thanh Môn đã hoàn toàn mất sạch rồi!
Không về được nữa!
Giang Ninh nói không để cho bọn họ về nước, thì bọn họ thật sự không về được nữa.
Đầu tiên là rơi máy bay, không chỉ thiệt hạ vô cùng nặng nề mà còn vô cùng mất mặt nữa. Sau đó là hải quan phong sát người của Thanh Môn. Bây giờ đến cả sản nghiệp của nhà họ Bảo ông ta cũng đều bị phá hủy toàn bộ.
Không những thế mà ở nước ngoài, trong khoảng thời gian này vẫn luôn có người nhà họ Bảo bị ám sát trong âm thầm.
Lúc này cả nhà họ Bảo đều trong tình trạng hoang mang sợ hãi.
Đây là Giang Ninh muốn diệt sạch mà!
Bảo Vinh Đông tức giận đến toàn thân run lên, khắp người tỏa ra sát khí bừng bừng, nghiến răng như sắp gấy tới nơi.
“Giang Ninh!” Một tiếng gầm thét phát ra từ cổ họng ông ta, hận không thể nghiền Giang Ninh ra thành từng mảnh.
Sau đó.
Ở trong nước, miền Bắc.
Giang Ninh đang ngồi tựa lưng vào ghế sofa, Amy đang ngồi đối diện với anh, không nói lời nào. Trong mắt cô ta ngoài sự vô cùng ngạc nhiên ra thì còn có thêm sự sợ hãi.
“Em đã không ngừng nhắc nhở bản thân phải đánh giá cao anh một chút, nhưng em phát hiện ra, em vẫn đánh giá thấp anh như cũ rồi” Amy nói: Cô ta đã lợi dụng quyền lực của gia tộc Slanka để kiểm soát thân phận của nhà họ Bảo cùng nhiều cao thủ quan trọng của Thanh Môn. Cô ta vốn nghĩ rằng cho dù đưa chúng cho Giang Ninh thì cũng sẽ chẳng có tác dụng gì cả.
Không nghĩ tới Giang Ninh lại có thể lợi dụng hải quan để phong sát bọn họ!
Buộc người của Thanh Môn chỉ có thể vượt biên, thậm chí là đi theo con đường buôn lậu mới có thể về nước.