Hi hi.
Sợ là giờ phút này anh Ninh còn đang điên cuồng mà đánh răng kìa.
Vào lúc đó.
Tại nhà họ Bảo ở nước ngoài.
Khuôn mặt của Bảo Vinh Đông đã tái mét cả rồi.
“Kiểm tra nhanh! Mau kiểm tra lại cho tôi! Kiểm tra rõ ràng tất cả mọi thứ, rốt cuộc thì vấn đề ở đâu chứ!” Anh ta đang nổi trận lôi đình.
Chuyện này đã khiến nhà họ Bảo tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Không chỉ có quân đội tổn thất lớn, mà còn là thể diện của nhà họ Bảo, tất cả đều tan thành mây khói rồi.
Rốt cuộc là ai, mà lại ra tay độc ác như vậy, muốn nhà họ Bảo bọn họ thân bại danh liệt hay sao?
“Vẫn chưa có tin tức gì của Trần Hoang Đường sao?” Bảo Vinh Đông khẽ nhíu mày, nhìn người đứng bên cạnh mình nói.
“Vẫn chưa có tin tức gì, thi thể của hắn ta đã bị người khác mang đi mất rồi, người của chúng ta vẫn đang tìm kiếm”
“Mau tìm về đây cho tôi!” Bảo Vinh Đông khẽ híp mắt, trong lòng phảng phất cảm giác bất an, nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, phải tìm được hắn về đây bằng mọi giá!”
“Vâng!” Ông ta thật sự sắp phát điên rồi Một bên là việc ở trong nước, Giang Ninh đã nói người nhà họ Bảo nếu như dám quay về, thì người nào về sẽ giết người đó!
Một bên là việc ở nước ngoài, khu vực xung quanh nhà họ Bảo lúc này, đột nhiên lại trở nên ác liệt.
Không chỉ có phía bên gia tộc Slanka bỗng nhiên trở nên quyết liệt, muốn đòi lại đã giao cho nhà họ Bảo, mà đến ngay cả người nhà họ Bảo cũng liên tiếp gặp chuyện.
Thời gian hai ngày ngắn ngủi, đã có ba người quan trọng trong gia tộc nhà họ Bảo bị gi ết chết!
Giang Ninh?
Lục Tây Ngũ Già Thị Tây Lục Nhĩ? Bảo Vinh Đông không cảm thấy tên tiểu tử lông vàng này có thể làm được như vậy.
Nhưng rất rõ ràng là nhà họ Bảo đã rơi vào một cục diện mà đến ngay cả Bảo Vinh Đông cũng không biết mình bị rơi vào đó từ lúc nào!
Trong giây lát, ánh mắt của anh ta liền thu lại.
“Từ lúc Lâm Thị đối đầu với Slanka, cục diện này, nhà họ Bảo đã định sẵn là không thể tránh khỏi rồi!”
Bảo Vinh Đông trong giây lát liền nhận ra, rốt cuộc là ai đang giở trò sau lưng chứ.
Ông ta nên dự đoán được từ sớm, rằng Chủ thượng sẽ không tùy tiện như vậy, làm cho hắn bảo gia cùng thanh môn trở về đích, nơi này không nằm trong địa bàn của Chủ thượng.
Chủ thượng muốn tìm kiếm sách về quyền thuật, muốn rằng đến đâu cũng phải có cứ điểm của ông ta, nhà họ Bảo, cũng chỉ là công cụ của Chủ thượng mà thôi.
Bảo Vinh Đông muốn trở về, Chủ thượng làm sao có thể đồng ý chứ.
Năm đó bỏ ra bao nhiêu công sức để nhà họ Bảo có thể tới nước ngoài định cư, không phải là vì dã tâm của chủ thượng hay sao.
Bây giờ không cần tới ông ta nữa rồi, thì liền muốn vứt bỏ sao?
Nếu như Bảo Vinh Đông còn không thể nghĩ thông suốt vậy thì năm mươi năm nay chẳng phải ông ta đã phí công sống rồi sao!