Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1295




“Át” Cô ta kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, cảm thấy được thang máy đang rơi xuống cực kỳ nhanh.

“Cứu mạng!” Cô ta hét lên một tiếng, nghiêng người ngã về phía Giang Ninh, một tay Giang Ninh ôm lấy cô ta.

Rầm!

Thang máy bị kẹt một nửa, đèn bên trong đồng loạt vụt tắt, chỉ còn lại đèn cảnh báo, nhấp nháy nhấp nháy, càng khiến người ta thêm hoảng hốt.

“Tôi, tôi xin lỗi!” Trong bóng tối, một giọng nói truyền đến: “Tôi không cố ý xông tới anh đâu.”

“Không sao.” Giang Ninh bình tĩnh nói.

Anh đỡ người phụ nữ đứng dậy, nhưng người phụ nữ sợ hãi kêu lên, nói trong đau đớn: “Mắt cá chân của tôi bị trẹo rồi.” Vừa nói cô ta vừa chậm rãi giữ chặt tay vịn, ngồi xuống, xoa xoa mắt cá chân, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa đau đớn.

“Có vẻ như không có vấn đề gì với thang máy này” Giang Ninh liếc nhìn cô ta. Ngay cả trong bóng tối, anh cũng có thể nhìn rõ người phụ nữ này trông như thế nào.

Báu vật.

Chỉ có thể dùng từ này để hình dùng.

Cả người cô ta tản ra hơi thở mê người quyến rũ của phương tây. Mắt xanh tóc vàng, cho dù là ở nước ngoài, đây cũng có thể coi là nhan sắc có giá trị rất cao.

Càng không cần nói, vừa rồi khi người phụ nữ lao tới, vòng eo nhỏ nhắn ôm chặt có thể khiến hầu hết đàn ông đều phát cuồng.

Giang Ninh không phải người chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhưng đối với người phụ nữ trước mặt, anh vẫn là kinh ngạc.

“Hình như cô không phải là nhân viên của tòa nhà này” Giang Ninh nhìn cô ta nói: “Sao lúc trước tôi chưa từng gặp qua cô”

“Những người anh đã gặp, anh đều có thể nhớ được à?” Người phụ nữ hỏi ngược lại.

“Những gì tôi muốn nhớ, tôi đều có thể nhớ”

“Tên em là Amy.” Người phụ nữ tự giới thiệu mình, ngồi trên mặt đất, tựa hồ không quan tâm đ ến hình tượng của mình, vừa xoa mắt cá chân, vừa ngẩng đầu nhìn Giang Ninh. Cho dù thang máy tối mờ mịt, cô ta cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng kiên quyết.

“Anh có thể nhớ em không?” Giang Ninh bật cười thành tiếng, không nói chuyện, ngồi xổm xuống, đưa tay đặt ở trên mắt cá chân của người phụ nữ, khóe miệng nhất thời nhếch lên.

“Cô cố ý thiết kế để gặp mặt với tôi, nếu như tôi nói không nhớ được cô, vậy có phải cô rất thất vọng hay không?” Amy có một chút ngưng đọng trong lòng, dường như có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Được rồi, đứng lên đi, chân cô không sao rồi. Còn nữa, mặc váy ngắn mà ngồi, cô không sợ bị lộ sao?” Giang Ninh nói xong đứng lên. Amy nghe Giang Ninh nói vậy chỉ cười. Ánh sáng mờ mịt như vậy có thể nhìn thấy cái gì chứ?

Chỉ là Giang Ninh lại có thể dễ dàng nhìn thấu bản thân mình như vậy.

Cô ta không có ý đứng dậy, vẫn ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt Giang Ninh trong bóng tối mờ ảo.

“Anh có thích kiểu gặp mặt không chính thức như vậy không?” Amy biết rất rõ, Lâm Thị có được ngày hôm nay, không phải vì Lâm Vũ Chân, lại càng không phải vì những thứ khác, mà là vì có một Giang Ninh!

Ngay cả nhà họ Bảo cũng bị đuổi ra khỏi thị trường trong nước, cũng là do thực lực mạnh mẽ của Giang Ninh!

Cô ta cũng muốn một người như vậy.