Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1288




Mày sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới nắm đấm của tao!” Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên nheo mắt, quay đầu lại, nhìn người đang đứng trong bóng tối.

“Đã đến khá lâu rồi” Bảo Vinh Đông hừ một tiếng: “Sao nào, người kia cũng đến rồi?” Trong bóng tối, có một bóng người chậm rãi bước ra, tháo bỏ mặt nạ xuống.

Bảo Vinh Đông hơi biến sắc, như thể không chút ngạc nhiên.

Ngôn Đường!

Sứ giả đầu tiên dưới trướng của Chủ thượng môn phái ẩn danh bây giờ, Ngôn Đường!

“Chủ thượng không có đến, chủ thượng kêu tôi đến hỏi thăm trưởng lão Bảo, việc thu thập sách về quyền thuật đã như thế nào rồi” Ngôn Đường như thể hoàn toàn không nhìn thấy, Bảo Vinh Đông cố tình đấm vài phát trước mặt mình khi nấy, thản nhiên hỏi rằng.

“Sách về quyền thuật khó tìm, chủ thượng biết mà, nhà họ Bảo của tôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy, vẫn không có thu hoạch gì cả” Bảo Vinh Đông bình tĩnh nói: chủ thượng như vậy là được rồi: “Sứ giả Ngôn, ông trả lời với Ngôn Đường gật đầu.

“Chủ thượng đã nói rồi, chỉ cần nhà họ Bảo có thể tìm được hai trang của sách về quyền thuật, thì chủ thượng sẽ cho nhà họ Bảo cơ hội, để nhà họ Bảo dẫn theo Thanh Môn quay trở về biên giới” Ngôn Đường bỗng nhiên tựa cười như không nhìn lấy Bảo.

Vinh Đông.

“Nhưng, hình như có người, không cho các ông quay về nhỉ?”

Ngôn Đường nhìn Bảo Vinh Đông, cười có chút kỳ quái khiến sắc mặt Bảo Vinh Đông trầm xuống.

“Năm đó ông ta bảo tôi ra nước ngoài tôi phải ra, bảo tôi trở về tôi cũng phải về!” Bảo Vinh Đông có chút không khách khí nói: “Chủ thượng, ông sẽ không nói lời mà không giữ lời chứ?”

“Còn về tên Giang Ninh gì đó, anh ta là cái rắm gì!” Ông ta cười lạnh một tiếng, không hề để trong lòng.

Lời cảnh cáo của Giang Ninh, ông ta căn bản không thèm để ý, một tên nhãi ranh tóc vàng mà cũng có thể chống lại mình sao?

Nhiều năm như vậy, nhà họ Bảo ông ta đã không còn là nhà họ Bảo năm đó từ lâu rồi, Thanh Môn cũng đã không còn là Thanh Môn nữa từ rất lâu rồi.

Ông ta bắt đầu từ người đứng đầu băng đảng, từng bước, từng bước củng cố Thanh Môn, thu về tay chính mình, trở thành môn chủ Thanh Môn, nhưng không chỉ vì khiến nhà họ Bảo lớn mạnh nữa!

Bảo Vinh Đông nhìn chằm chằm Ngôn Đường, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

“Nếu chủ thượng có ý kiến gì, ông ta có thể tự mình nói với tôi!” Ngôn Đường cười cười, có thể nghe ra oán khí của Bảo Vinh Đông.

Nhưng ông ta cũng không có để ý tới.

Ở trước mặt người đàn ông mạnh mẽ kia, nhà họ Bảo có là cái gì đâu chứ.

Cho dù bây giờ nhà họ Bảo phải tốn thời gian hai mươi năm để hợp nhất Thanh Môn, tuy rằng so ra thì vẫn kém Thanh Môn trong giang hồ hô mưa gọi gió trăm năm trước nhưng ở nước ngoài, Thanh Môn ở sau lưng nhà họ Bảo đã trở thành một sòng bạc, hoàn toàn xứng đáng có một lực lượng hùng mạnh!

“Chủ thượng nói, chỉ cần ông tìm được sách về quyền thuật giao cho ông ta, ông ta sẽ cho phép ông về nước, nếu ông không tìm được thì cứ như vậy báo với ông ta là được” Ngôn Đường chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Bảo Vinh Đông, hạ giọng nói: “Tôi trung thành với chủ thượng, nhưng cũng là bạn bè với ông.” Nói rồi ông ta cười như không cười liếc mắt nhìn Bảo Vinh Đông một cái, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Bảo Vinh Đông nhìn bóng dáng của Ngôn Đường, đôi mắt khẽ nheo lại, tràn đây âm trầm.

Lẽ nào Ngôn Đường không biết ông ta có sách về quyền thuật hay không?

Vừa rồi ông ta cố ý đánh vài quyền trước mặt Ngôn Đường, rõ ràng chính là quyền thuật cực đạo!

Ngôn Đường không thể nào không biết!