Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1279




Lâm Vũ Chân không muốn nói nữa mà chỉ nhìn chằm chằm Giang Ninh bằng cặp mắt đỏ hoe.

Cô cảm giác bản thân cô sắp bị Giang Ninh chọc tức chết mất.

“Có phải là anh cảm thấy anh chết rồi thì một mình em vẫn có thể sống tiếp?” Lâm Vũ Chân yên lặng nhìn Giang Ninh hồi lâu rồi mới nói.

“Giang Ninh, anh nghe rõ cho em” Giang Ninh lập tức ngồi thẳng người dậy.

“Nếu như anh chết thì em đây sẽ lập tức chết theo anh!” Vẻ mặt Giang Ninh thoáng cái đã nghiêm túc hẳn lên.

Anh lập tức đứng dậy bước đến trước mặt Lâm Vũ Chân rồi đưa tay lau đi giọt nước mắt sắp tràn mi trên khóe mắt cô.

“Đồ ngốc này, em nói linh tinh gì đấy hả”

“Anh có hơi sợ rồi” Lâm Vũ Chân nói: “Em biết là anh rất lợi hại nhưng người muốn gây rắc rối cho anh giờ đã càng ngày càng lợi hại hơn rồi, em lo có một ngày..” Cô bỗng có chút hối hận.

Cũng chính vì sự phát triển của Lâm Thị đã đụng chạm đến lợi ích của không ít người nên mới khiến nhiều người muốn đối phó với Lâm Thị, muốn đối phó với bản thân cô như vậy.

Mà Giang Ninh lại muốn bảo vệ cô nên đương nhiên sẽ phải đối mặt với những kẻ địch hung tàn đó!

“Ông xã, Lâm Thị… Chúng ta không cần Lâm Thị nữa nhé!” Lâm Vũ Chân bỗng nói: “Chúng ta về Đông Hải làm ăn buôn bán nhỏ yên ổn sống qua ngày nhé?”

“Em sinh con cho anh, làm bả chủ gia đình nhé?” Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân, nhìn dáng vẻ có hơi đa sầu đa cảm của cô lúc này rồi đưa hai tay lên nhẹ nhàng vuốt v e mặt cô.

“Hình như cảm xúc của em gần đây có hơi là lạ”

“Đến kỳ rồi hả?” Lâm Vũ Chân ngẩn ra rồi chợt tức giận đánh lên ngực Giang Ninh vài cái: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”

“Anh cũng vậy mà” Giang Ninh cười cười ôm Lâm Vũ Chân vào trong lòng: “Anh không thích em làm bà chủ gia đình đâu, anh thích một Lâm Vũ Chân tràn đầy tự tin trong sự nghiệp hơn cơ”

“Nhưng mà…

“Đời người nào có thể chẳng đụng phải chút rắc rối chứ?

Đụng phải thì giải quyết là được rồi”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng gì cả” Giang Ninh ôm lấy eo Lâm Vũ Chân rồi cố tình hạ giọng nói: “Hơn nữa, bà xã à, anh nói với em một bí mật nhé.” Anh đưa miệng lại sát bên tai Lâm Vũ Chân, thần bí nói: “Cho đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện một đối thủ nào khiến anh thực sự cảm thấy khó giải quyết… Anh… Anh cảm thấy hơi cô quạnh” Cơ thể Lâm Vũ Chân run lên.

Cô khế đẩy Giang Ninh ra, lùi về sau hai bước rồi nhìn người đàn ông mạnh đến mức khó hiểu trước mặt.

Cô không nói gì mà chỉ lắc đầu, nhưng thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Giang Ninh lại gật đầu, dường như trong lòng cô còn đang nghĩ lại lời Giang Ninh vừa mới nói.

Cao thủ cô quạnh?

“Bà xã?” Giang Ninh thấy Lâm Vũ Chân không nói gì liền khẽ gọi cô.

“Ông xã à, anh đừng nói chuyện với em để em bình tĩnh lại đã” Lâm Vũ Chân chìa tay ra để Giang Ninh đừng bước qua, cô đỡ trán, cảm giác bản thân cô hoàn toàn không thể khiến Giang Ninh coi trọng chuyện này hơn.

Dù cho người tìm đấy chính là người tên Trần Hoang Đường được xưng là Sát Thần kial “Em chỉ có một yêu cầu” Qua hồi lâu, Lâm Vũ Chân mới ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Giang Ninh: “Nếu như có một ngày phải chết thì nhất định phải để em chết trước anh”