Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1269




Bọn họ có tình cảm gì để nói, Hướng Cao ngay từ đầu đã là một con chó của nhà họ Bảo ông ta, giúp đỡ cho nhà họ Bảo của ông ta, chỉ là một công cụ kiếm tiền ở nước Hoa mà thôi.

Nhà họ Bảo của ông ta biết rõ, bản thân Hướng Cao càng rõ ràng hơn.

Vì vậy, Hướng Cao làm như vậy, thật ra cũng không thể xem là phản bội, chỉ có thể nói, rằng nhà họ Bảo chèn ép quá mức.

“Tôi không muốn nghe lý do” Bảo Vinh Đông nói: “Tôi chỉ muốn biết, sản nghiệp này còn có thể lấy về được không?”

Một sản nghiệp trị giá hàng chục tỷ, nói mất là mất, dù là nhà họ Bảo cũng không thể chấp nhận được.

Chưa kể, đây còn là vấn đề về thể diện.

“Thủ đoạn thông thường… thì khó.” Im lặng một lúc lâu mới có người lên tiếng.

Nếu sử dụng mấy thủ đoạn thông thường, chắc chắn không thể lấy lại được, thị trường nội địa của Slanka đã bị Hướng Cao cướp đoạt hoàn toàn.

Ông ta đã dùng tất cả những mánh khóe đã tung hoành trong nước để đối phó với thị trường ở Slanka, đối phó với nhà họ Bảo, để cho nhà họ Bảo vốn là người lớn cùng với Hướng Cao, hoàn toàn không khó để ngăn cản.

“Vậy à” Bảo Vinh Đông nheo mắt: “Nếu thủ đoạn thông thường không dùng đượcs, vậy thì dùng thủ đoạn đặc biệt. Không phải Hướng Cao rất hiểu cách cướp bóc sao? Vậy thì tôi sẽ nói cho ông ta biết, thật ra ông ta vẫn không hiểu” Nghe vậy, mấy người run lên, trong lòng rõ ràng cảm giác được một luồng sát khí lạnh lẽo trong chốc lát đã chạy từ đầu xuống chân!

Ngay khi lời vừa nói xong, phía sau Bảo Vinh Đông đột nhiên có thêm một người.

Không ai biết người này xuất hiện từ khi nào, mấy người quỳ trên mặt đất đột nhiên có chút th ở dốc, nhưng lại cố gắng nín thở không dám phát ra tiếng động.

“Giết Hướng Cao đi, con chó già này, không nghe lời” Câu đầu tiên khiến mấy người đang quỳ ở đó run như cầy sấy.

“Lấy lại thị trường ở Slanka, sản nghiệp này không thể bị mất. Nhà họ Lâm đã khiêu khích như vậy, hãy để bọn chúng biến mất” Câu thứ hai, càng nồng đậm sát khí hơn!

“Hoang Đường, trở về phía Bắcnhìn một cái đi, nếu quá lâu không về sẽ không có ai nhớ tới ông” Bảo Vinh Đông nhàn nhạt nói.

Mấy người quỳ ở đó đều run lẩy bẩy, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới Bảo Vinh Đông sẽ trực tiếp để vị này quay lại.

Với thế lực của nhà họ Bảo ở nước ngoài, cao thủ nhiều như mây, thậm chí trong nhà chính nhà họ Đường có thể tùy tiện tìm được vài cao thủ để đối phó với nhà họ Lâm, nhưng Bảo Vinh Đông lại phái người này đi.

Trần Hoang Đường!

Một đời hoang đường!

Ông ta nói cả đời này bản thân chưa từng có quyết định đúng đắn, ngoại trừ hoang đường vẫn là hoang đường bừa bãi, nhưng ai cũng biết quyết định duy nhất ông ta đưa ra là giết người!

Hai mươi năm trước, ông ta đã là cao thủ ở miền Bắc, vì để trả thù, ông ta đã giết rất nhiều người đến mức miền Bắc trời đất mù mịt, đây là một trong những gốc rễ của chỗ đứng ở miền Bắc của nhà họ Bảo.

Nhà họ Bảo, vậy mà để ông ta đi?

Bọn họ dường như đã nhìn thấy Hướng Cao chết, nhà họ Lâm xong đời!

“Đã mấy năm rồi không trở lại.” Cả người là trường bào màu xám, thuần một màu khiến người khác cảm thấy không quen.

Trần Hoang Đường bước ra, thân hình gây còm, nhưng đứng thẳng như núi, có thể chống đỡ trời đất!

“Đúng vậy, đã lâu không về” Bảo Vinh Đông cũng thở dài: “Ngày nay, môi trường trong nước đã tốt hơn, từ đầu lúc chúng ta ra ngoài cũng là vì những tài nguyên ở nước ngoài.”