“Không có manh mối là người nào đã lưu truyền lại những quyền thực Cực Đạo này sao?
Giang Đạo Nhiên lắc đầu: “E rằng chỉ có thu thập đủ hết cả bộ quyền thuật này mới biết được”
“Tổ tiên nhà họ Giang năm đó, cũng vô tình học được chứ cũng chẳng biết lai lịch nó từ đâu” Ông nhìn Giang Ninh: “Nếu như nói có người biết về nó thì e rằng chỉ có một mình chủ thượng biết mà thôi.” Nhưng hiện tại, ngay cả thân phận thật sự của chủ thượng của môn phái đó cũng chẳng có ai xác định được, huống hồ đừng nói đến việc muốn biết thông tin tình báo từ miệng của chủ thượng môn phái.
Hiện tại rõ ràng chủ thượng môn phái đang mượn tay của Giang Ninh để giết vài người nữa.
Dù cho Giang Ninh biết, thì ván cờ này vẫn buộc phải tiếp tục đánh tiếp.
Cái này tựa như một trò chơi vậy, chỉ cần gia nhập vào trò chơi này thì nhất định phải chơi đến cuối cùng, chỉ có gia nhập vào trò chơi này mới có thể biết được kết quả cuối cùng của trò chơi.
Giang Ninh muốn biết kết quả, cho nên anh mới buộc phải tham gia vào.
“Tôi biết rồi” Giang Ninh gật đầu: “Nếu trò chơi đã bắt đầu rồi, vậy thì tiếp tục chơi thôi” Anh quay đầu liếc mắt nhìn Giang Đạo Nhiên một cái: “Tôi biết ông đang muốn nói cái gì, không có ai có thể làm tổn thương đến Vũ Chân. Ai cũng không thể!”
Giang Ninh biết, chủ thượng của môn phái chắc chắn biết rất rõ, nêu như ông ta thật sự ra tay với Lâm Vũ Chân thì ông †a tuyệt đối sẽ không thể tìm được toàn bộ bộ quyền thuật, Giang Ninh sẽ đuổi giết ông ta khắp trời nam đất bắc!
Chỉ cần đầu óc tên chủ thượng kia không có vấn đề thì ắt sẽ phải biết vào lúc này tuyệt đối không thể chạm vào ranh giới của Giang Ninh.
Nhưng Giang Ninh càng biết rõ hơn, mọi việc đều phải chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả mới được.
Từ lúc Giang Đạo Nhiên rời khỏi thư phòng, Giang Ninh quay trở về phòng.
Mười lăm năm rồi, đây là sau khi thời gian đã trôi qua gần mười lăm năm, anh mới ngủ lại ở nhà họ Giang một lân nữa.
Căn phòng này vẫn giống y như lúc trước, không hề có thay đổi chút nào, ngay cả món đồ chơi được treo lung tung trên cửa ra vào cũng chưa từng được di dời.
“Em không có động vào gì hết” Lâm Vũ Chân ngồi ở đó, nhìn căn phòng cũ tràn đầy hơi thở tuổi thơ kìm lòng không được mà cảm thán: “Nếu như anh vẫn là anh chàng thiếu niên ngày trước, thì tất cả mọi thứ đều không thay đổi gì cả”
“Vậy anh cũng đã không gặp em rồi” Giang Ninh không nghĩ nhiều như vậy.
Quá khứ đã trôi qua, cũng buộc phải để nó trôi đi, chuyện cần làm là phải trân trọng những thứ trước mắt, quý trọng hiện tại.
“Ngủ đi, đã mệt mỏi cả ngày rồi” Giang Ninh không nói nhiều lời, vốn dĩ anh không phải là một người có dễ xúc động.
Rửa mặt xong, hai người nằm trên giường.
Lâm Vũ Chân ngủ rất say, Giang Ninh nhắm mắt lại, nhưng chẳng thể ngủ được.
Mùi hương của căn phòng này… đều giống như lúc trước y như đúc.
Anh nhớ hôm đó lúc anh tỉnh lại, tất cả đều đã thay đổi rồi…
Trong đầu đều là hình ảnh bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, hai mẹ con anh phải lưu lạc ở đầu đường xó chợt Anh vô cùng sợ hãi mà giật mình tỉnh giấc, cả cơ thể không nhịn được run rẩy.
Không đợi Giang Ninh phản ứng lại, một đôi tay đã ôm lấy anh, tựa như dùng hết tất cả sức lực trong cơ thể, tất cả hơi sức để ôm lấy anh vậy.
“Em đang ở đây! Em ở đây này!”
Giọng của Lâm Vũ Chân truyền đến bên tai Giang Ninh vô cùng dịu dàng.