“Không sao cả, ở phía Bắc, ai chết cũng được, bao gồm cả Giang Đạo Nhiên, nhưng cô gái này không thể chết” Hạ Lâm Bắc không khách sáo chút nào.
Giang Đạo Nhiên đã sớm dự liệu trước được lần này Giang Ninh và Lâm Vũ Chân quay về phía Bắc, chắc chắn sẽ có người âm thầm ra tay nên đã gọi hai ông quan sát để ý từ sớm rồi.
Ông ấy không lo cho sự an toàn của Giang Ninh, nhưng ông ấy lại rất lo lắng cho Lâm Vũ Chân.
Trên thế giới này, e rằng chẳng có ai có thể đủ sức uy hiếp Giang Ninh!
Khí thế của hai bên dần dần tăng lên, ý muốn chém giết va chạm ở giữa không trung, vô cùng đáng sợ.
Một hồi lâu sau đó, đột nhiên Ngôn Đường cười một tiếng rồi lắc đầu: “Tôi tính sai rồi, xem ra cô bé này thật sự rất đặc biệt” Giang Ninh sắp trở về rồi.
Kế điệu hổ ly sơn này của ông ta chẳng có tác dụng gì quá lớn đối với Giang Ninh, đợi Giang Ninh quay về thì chắc chắn ông ta sẽ chẳng thể rời đi được nữa.
Vốn tưởng có thể dễ dàng giế t chết Lâm Vũ Chân, nhưng hiện giờ xem ra quả thật không dễ dàng như vậy.
“Hai người các ông muốn giữ chân tôi ở lại đây sao hả?”
Ông ta nhìn Hạ Lâm Bắc và Yến Xích Nam.
Chỉ cần có thể ngăn chặn ông ấy một lát, đợi Giang Ninh quay về ba người hợp sức lại nhất định có thể gi ết chết Ngôn Đường!
Chém bớt một người trợ thủ bên phía chủ thượng!
Nhưng Hạ Lâm Bắc và Yến Xích Nam vẫn không hề nhúc nhích, để mặc Ngôn Đường xoay người rời đi.
Bọn họ không muốn mạo hiểm.
Ngôn Đường chết hay không cũng không quan trọng, hướng ông ta và chủ thượng rời đi là một con đường không có đường lui, sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng nếu như hiện tại không ra tay, ngộ nhỡ khiến Lâm Vũ Chân bị thương thì sẽ được một mất mười, lợi thì ít mà hại thì nhiều.
Hai người Hạ Lâm Bắc và Yến Xích Nam đứng che chắn trước mặt Lâm Vũ Chân, không hề nhúc nhích, cho đến khi hơi thở của Ngôn Đường hoàn toàn biến mất.
“Nếu thật sự ra tay, chắc chắn hôm nay Ngôn Đường sẽ phải chết, chẳng thể nghi ngờ được” Yến Xích Nam hừ nói.
Thậm chí còn chẳng cần Giang Ninh đến, hai người họ liên kết với nhau đã có thể g iết chết Ngôn Đường rồi!
Nhưng vẫn chưa cần phải làm thế.
“Gần đây dấu vết hoạt động của các môn phái ẩn danh đần ít đi, sợ rằng chủ thượng đã tìm được tung tích của những quyển sách quyền thuật rồi” Hạ Lâm Bắc cau mày, trong lòng có chút lo lắng.
Chuyện năm đó của quyển sách về quyền thuật được lan truyền ra ở trong giang hồ đã dâng lên một cơn sóng lớn, khiến cho một đám người bắt đầu đuổi theo nó điên cưồng, trong đó kẻ điên cưồng nhất chính là chủ thượng.
Đến nay vẫn chưa có ai có thể xác định được chân tướng thật sự về chủ thượng, rốt cuộc ông ta là ai và có mục đích gì.
“Phanh!”
Đột nhiên cánh cửa phòng bị người đá bay ra ngoài, Giang Ninh xông vào, hai mắt đỏ thãm giống hệt như một tên dã thú điên cuồng!
Nhìn thấy Hạ Lâm Bắc và Yến Xích Nam đứng đó, Giang Ninh đã hiểu ra mọi chuyện ngay.
“Người đâu?”
“Đi rồi” Yến Xích Nam nói: “Là một tên thuộc hạ đang nắm giữ địa vị quan trọng dưới trướng chủ thượng, Ngôn Đường” Giang Ninh không quan tâm người kia là ai, anh vội vàng chạy đến trước ghế số pha, lúc này Lâm Vũ Chân vừa bị đánh thức bởi tiếng động của cánh cửa, cô dụi dụi mắt vẫn còn chút mơ màng.