Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1253




Giang Ninh thế mà lại cầm lấy? Bế thị linh y thị nhiễm san già? Nhận ly rượu xong, liền uống ngay, vừa uống xong, muốn để ly rượu xuống, thì khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Đạo.

Nhiên, lại giơ ly rượu lên lân nữa.

Khi Giang Đạo Nhiên vẫn còn đang ngây ngẩn, thì Tiết Trữ vội đụng nhẹ vào ông ấy, thì Giang Đạo Nhiên mới sực tỉnh mà giơ ly rượu lên.

“Hiện giờ tôi đã biết vì sao, mẹ tôi không trách ông rồi” Giang Ninh uống một hơi hết ly rượu.

Giang Đạo Nhiên lại có hơi run rẩy, không muốn đối mặt với con mình một chút nào, nên cũng uống theo ngay, sau khi nâng ly uống xong, thì đã sớm mất đi sự ung dung và điềm tĩnh của ngày xưa.

Giang Ninh lại rót cho mình thêm một ly, rồi nhìn Tiết Ninh.

“Dì Tiết, vất vả cho dì rồi” Anh đưa ly rượu lên, rồi vừa nói vừa lắc đầu không ngừng: “Thế mà có thể, kiên nhẫn với ông già này nhiều năm đến vậy, thì người cũng ngốc, như mẹ con vậy” Nói xong, thì Giang Ninh liền làm một hơi hết ly.

Tiết Ninh nhịn không được mà rơi nước mắt, rồi uống hết toàn bộ, rượu có trong ly.

Bà ấy hiểu ý của Giang Ninh.

Đứa trẻ này, đã băng lòng tha thứ cho Giang Đạo Nhiên rồi!

Giang Ninh để ly rượu xuống, rồi đứng lên, nắm lấy tay của Lâm Vũ Chân, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng Lâm Vũ Chân lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, sự ngăn cách lạnh lẽo như băng kia, đã nứt ra một khe hở rồi.

“Được rồi, ăn cũng ăn xong, uống cũng đã uống xong, đi vể nghỉ với anh thôi” Vừa dứt câu, Giang Ninh liền kéo Lâm Vũ Chân đi ngay.

Giang Đạo Nhiên vả Tiết Trữ cùng đứng dậy muốn đi tiễn, song Lâm Vũ Chân lại quay mặt lại, thè lưỡi với họ, rồi ra dấu OK bằng tay, thì đều không kìm được mà cười rộ lên.

Cuối cùng Tiết Ninh vẫn không nhịn được, mà thoáng nhìn xuống bàn, thấy cái đ ĩa bị Giang Ninh quét sạch không thừa miếng nào, thì vừa vui vẻ vừa hưng phấn.

Bà ấy càng thấy biết ơn Lâm Vũ Chân hơn.

“Vũ Chân đúng là một đứa bé tốt bụng, con bé thật tốt” Tiết Ninh nhịn không được mà nói ra.

Giang Đạo Nhiên không nói gì, chỉ ra sức mà gật đầu, thì chợt giật mình một cái, mới phản ứng.

“Món đồ đó, bà đưa con bé chưa?”

Ngồi trên xe rồi, Giang Ninh vẫn không nói lời nào, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng.

Lâm Vũ Chân cũng không dám nói chuyện, mà để lộ vẻ mặt uất ức, dáng vẻ cẩn thận, thi thoảng lại nhìn lén Giang Ninh một cái.

Không khí trong xe, có hơi kì lạ, ngay cả anh Cẩu lái xe, cũng không dám hé miệng.

Kinh nghiệm cho anh ta biết, vào lúc này tốt nhất vẫn nên, xem mình như không khí thì hơn.

Thấy Giang Ninh không nói lời nào, Lâm Vũ Chân bẻn thở dài một hơi.

Cô lấy một cái hộp, từ trong túi ra, nhìn kiểu dáng, thì có vẻ cũng hơi lâu đời, đến cả cái vải bọc màu đỏ ở bên ngoài, cũng quá? Nhĩ thị thị bế bế ái địa bế? Màu sắc cũng đã phai đi không ít.

Vén vải đỏ lên, thì để lộ ra một hộp gỗ vô cùng tinh xảo, Lâm Vũ Chân lại thoáng nhìn qua Giang Ninh một cái, thấy anh vẫn không để ý đến mình, thì trực tiếp mở hộp ra.

Là một cái vòng tay, nằm yên ở bên trong hộp.

Giang Ninh lập tức quay đầu qua, nhìm chăm chú vào cái vòng tay đó, ánh mắt liền trở nên khác thường!

“Ở đâu ra vậy?”