Đây là một chuyện đáng sợ đến mức nào.
Một mình Giang Ninh lớn mạnh thì cũng thôi, đến dám người anh Cẩu bọn họ cũng đều đột phá chính bản thân như thế, dùng tấm thân tầm thường ấy đi thực hiện những chuyện không hề tầm thường chút nào.
Anh đột nhiên cảm thấy có chút kính trọng nể phục bọn họ!
Dường như đứng ở đó không phải là một con người bình thường nữa, mà giống như là Giang Ninh vậy, là chiến sĩ đã từng xả thân đổ máu chiến đấu trên chiến trận!
“Hút thuốc không?”
Giang Hải lục lọi trong túi áo.
Anh không hút thuốc nhưng trên người lúc nào cũng có một bao để chuẩn bị cho những lúc cần thiết.
“Không hút.” Anh Gẩu liếc nhìn, yết hầu động đậy.
Anh ta thì cũng có chút nghiện hút thuốc lá, nhưng đợi một lúc nữa đi bảo vệ cho Lâm Vũ Chân mà trên người lại có mùi thuốc thì cô ấy sẽ không thích Hai người nói chuyện nhát gừng vài câu, trong phòng khách, Lâm Vũ Chân và Giang Đạo Nhiên, Tiết Ninh hai người họ cũng vừa nói vừa cười.
Còn Giang Ninh trong thời điểm này.
Vẫn ở trong khách sạn.
Anh ta trong lúc này, chân đang đạp lên hai người, cái gạt tàn trong tay cũng vừa bị rơi xuống.
Lâm Vũ Chân đi ra khỏi cửa, Giang Ninh cảm thấy có chút bực bội, châm điếu thuốc, mới rít được vài hơi thì có hai tên không sợ chết lao đến, lại còn muốn giết anh!
Giang Ninh ngồi trên ghế sofa, mỗi chân đạp một thằng, ngón tay khẽ gảy tàn điếu thuốc xuống, tàn thuốc rơi vào mặt của một tên trong số họ.
Tàn thuốc nóng rực làm tên này bị bỏng kêu oai oái, giấy giục cật lực nhưng vẫn không cách nào vùng vẫy ra được.
“Không kêu!”
Giang Ninh quát.
Anh có chút bực bội, Lâm Vũ Chân một mình đi đến nhà họ Giang, điều này khiến anh không vui chút nào.
Nhà họ Giang thì có gì hay để mà đi đến đấy cơ chứ.
Anh càng không vui vì trên giấy mời đó lại không hề có tên của mình, cái lão già đó rốt cuộc là có ý gì.
“Ai sai chúng mày đến đây?”
Giang Ninh bỗng rít mạnh một hơi, hung hăng nói.
“Anh… thả chúng tôi ra! Bằng không, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
“Rắc!
Giang Ninh chân dùng lực, tức khắc dưới chân vang lên tiếng xương sườn gãy.
Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa.
“Tôi nói rồi, không được kêu!”
Giang Ninh lại một lần nữa dùng lực, lại một cái xương sườn nữa bị gãy, nhưng người này lại không hề dám phát ra một âm thanh nào, gương mặt đỏ bừng ngậm chặt mồm.