Thằng bé này vẫn không chịu trở lại.
“Cháu chào bác Giang.” Lâm Vũ Chân vừa thấy Giang Đạo Nhiên đã có thể khẳng định được quan hệ giữa ông ấy và Giang Ninh. Hai người này gần như là từ một khuôn đúc ra vậy.
Cô đã từng hỏi Giang Ninh, Giang Ninh cũng không giấu diếm cô những chuyện năm đó, ngay đến cả chuyện hiểu lầm đó anh cũng đã nói với Lâm Vũ Chân.
Cô cũng không biết nên phán xét chuyện này thế nào. Nếu nói Giang Đạo Nhiên sai thì ông ấy cũng không sai, ông ấy làm vậy cũng chỉ vì bảo vệ Giang Ninh, mẹ Giang Ninh cũng như vậy, bà ấy cũng thà hy sinh bản thân mình để bảo vệ được Giang Ninh!
“Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, vào trong ngồi đi” Giang Đạo Nhiên cười nói.
Hai người đưa Lâm Vũ Chân đến phòng khách, càng nhìn cô lại càng thấy vừa lòng.
Giang Đạo Nhiên sớm đã quan sát tỉ mỉ, bao gồm cả việc đến Đông Hải gặp ba mẹ Lâm Vũ Chân mà cũng từ trên người vợ chồng Tô Mai, ông ấy có thể khẳng định rằng Lâm Vũ Chân sẽ không tệ.
Con bé nhất định là lương thiện như mẹ Giang Ninh.
Tiết Ninh làm vài món ăn thường ngày, những món này đều là những món tủ bà ấy dày công học được trong những năm qua.
“Không biết có hợp khẩu vị của cháu không nữa. Cháu thích ăn gì thì cứ bảo với bác để bác học làm, lần sau cháu đến là bác có thể làm cho cháu ăn rš Tiết Ninh liên tục gắp thức ăn cho Lâm Vũ Chân: “Ở nhà có mẹ cháu nấu cơm cho cháu, cháu ra Bắc thì cứ đến nhà họ Giang, cháu muốn ăn gì bác đều làm cho cháu hết!”
“Cháu cảm ơn bác ạ!”
Lâm Vũ Chân vô cùng cảm động.
Đều là phụ nữ với nhau nên cô đương nhiên là cảm nhận được nụ cười của Tiết Ninh rất chân thành.
Bọn họ rất chào đón mình, cũng rất chờ mong mình.
Cái thằng cha Giang Ninh này sao lại không chịu đến chứ.
Mấy người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, bọn họ nói từ chuyện lúc Lâm Vũ Chân còn nhỏ đến chuyện lên đại học rồi đi làm. Tiết Ninh càng nhìn Lâm Vũ Chân lại càng cảm thấy vừa lòng, càng nhìn cô lại càng thấy thích, bà ấy chỉ ước gì có thể hiểu hết mọi chuyện về cô.
Anh Cẩu và Giang Hải ngồi bên ngoài phòng khách.
“Tôi từng nghe nói đến tên cậu, cậu nổi tiếng lắm đấy, hiện giờ ở miền Bắc này không ít người hy vọng có thể qua lại với cậu” Giang Hải nhìn anh Cẩu.
Anh Cẩu có thể bước từ dưới đáy xã hội bình thường đến ngày hôm nay không chỉ là anh ta đã dốc lòng dốc sức, mà còn bởi cố gắng nỗ lực của bản thân mình.
Không chỉ riêng mình anh Cẩu, các dòng họ máu mặt ở miền Bắc đều biết cấm địa Đông Hải có một đàn sói!
Có đàn sói đó trông giữ thì cho dù Giang Ninh có không ở đấy thì cũng không một ai có thể làm càn ở Đông Hải!
“Nếu không có đại ca thì tôi đây cũng chẳng là gì cả” Anh Cẩu bình tĩnh nhìn Giang Hải: “Ngay đến cả cái tên cũng không có.”
Giang Hải nhìn kỹ càng anh Cẩu, thán phục Giang Ninh có được sức ảnh hưởng lớn đến thế, đồng thời cũng không hề có chút kinh ngạc.
Anh ta là Giang Ninh, là chiến thần phương Đông, gần như bất cứ sự việc gì phát sinh trên người anh ra đều có thể trở thành là điều hiển nhiên.
Anh càng thấy rõ ràng hơn là Giang Ninh đã trở thành tín ngưỡng của những người này.
Tín ngưỡng không sụp đổ thì vùng Đông Hải này vĩnh viễn vẫn là cấm địa!