Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1246




Anh Cẩu gật đầu rồi mở cửa xe cho Lâm Vũ Chân. Giang Hải lập tức ngồi vào ghế lái, ông ấy có chút chờ mong tồi nay Giang Ninh và Lâm Vũ Chân sẽ cùng nhau đến nhà họ Giang.

Nhưng rõ ràng là hiện giờ Giang Minh vẫn chưa muốn đến nhà họ Giang như cũ.

E rằng ông chủ lại phải thất vọng rồi.

Phía xa xa bên ngoài khách sạn có một bóng người nhìn chằm chằm chiếc xe của Giang Hải rời đi.

“Lâm Vũ Chân thực sự đã rời đi rồi, chỉ dẫn theo một vệ sĩ đi cùng” Người đó khẽ nói qua điện thoại: “Đúng vậy, Giang Ninh ở lại khách sạn. Hai người tách nhau ra rồi. Có phải lên nên ra tay rồi không?”

Sau khi nhận được chỉ thị của bên kia, ánh mắt người đó thoáng cái đã trở nên lạnh lẽo rồi dùng tay ra hiệu, mấy bóng người đằng sau người đó liên biến mất nhanh như chớp.

Giang Hải cẩn thận từng li từng tí lái xe đến nhà họ Giang.

“Xin mời, cô Lâm” Giang Hải dẫn đường: “Lần trước may nhờ có cô Lâm” Chuyện ở Thịnh Hải lần trước nếu không có Lâm Vũ Chân giúp đỡ, Giang Hải cảm thấy Giang Ninh lúc đó sẽ trực tiếp vặn gấy cổ ông ấy.

“Anh ấy sẽ không làm ông bị thương đâu” Lâm Vũ Chân hiểu được ý trong lời của Giang Hải, cô cười cười, dịu dàng nói: “Anh ấy còn lương thiện hơn tôi đấy” Nói xong, cô liền đi về phía phòng khách nhà họ Giang.

Tiết Ninh cùng Giang Đạo Nhiên đã đứng đó đợi sẵn.

“Con bé nhận lời đến đây sao?”

Giang Đạo Nhiên dường như có hơi căng thẳng.

Khi biết được tin tức Giang Ninh sẽ cùng Lâm Vũ Chân lần nữa đến miền Bắc, Tiết Ninh liền kêu người gửi thiệp mời mời Lâm Vũ Chân đến nhà ăn bữa cơm.

Tuy là trên thiệp mời chỉ ghi tên Lâm Vũ Chân, nhưng Giang Đạo Nhiên vẫn hy vọng Giang Ninh sẽ đến cùng.

Thực ra ông ấy cũng muốn viết tên của Giang Ninh, nhưng ngẫm nghĩ lại, đây chính là nhà họ Giang, là nhà của Giang Ninh, kêu anh trở lại còn cần phải dùng đến thiếp mời sao?

Giang Đạo Nhiên vừa nghĩ đến đây trong lòng ông ấy đã cảm thấy có chút không vui.

“Bà chủ, cô Lâm đ ến rồi!”

Giang Hải hô lên, Tiết Ninh đang ngồi đấy cũng không buồn đáp lại Giang Đạo Nhiên mà lập tức đứng lên sải bước ra ngoài.

Bà ấy vừa nhìn thấy Lâm Vũ Chân, mặt mày đã tươi như hoa.

“Vũ Chân đến rồi à?”

Đây là lần đầu tiên Tiết Ninh gặp mặt Lâm Vũ Chân, nhưng vừa nhìn thấy cô, bà ấy đã cảm thấy rất thân thiết nên lập tức bước qua nắm lấy tay Lâm Vũ Chân: “Cuối cùng cũng ngóng được cháu đến rồi!”

Mặt mày Lâm Vũ Chân thoáng cái đã ửng đỏ.

“Cháu chào bác.” Cô không ngờ Tiết Ninh là khách sáo đến vậy, bà ấy nhiệt tình đến mức khiến cô không biết nên làm sao cho phải.

“Được rồi, được rồi” Tiết Ninh mỉm cười, nói: “Cháu không biết đâu, lần trước bác đã muốn mời con đến nhà làm khách rồi, nhưng bác lại sợ cháu bận rộn nên vẫn luôn ngại không dám làm phiền. Lần này thực là không nhịn nổi nữa nên mới nhất định phải gọi cháu qua nhà ăn bữa cơm đấy” Bà ấy quay đầu lại thấy Giang Đạo Nhiên vẫn ngồi đó liền hơi nhíu mày: “Ông còn ngồi đó làm gì hả?”

Lúc này Giang Đạo Nhiên mới đứng dậy, cười nói: “Chào mừng cháu, Vũ Chân”

“Lần trước chú đến Đông Hải có nói với ba cháu rằng vẫn luôn muốn được gặp cháu, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được rồi” Ông ấy nhìn đi nhìn lại nhưng vẫn không thấy Giang Ninh đẳng sau Lâm Vũ Chân, trong lòng ông ấy không khỏi có hơi thất vọng.