“Tôi đã lập xong tổ phát triển thị trường nước ngoài rồi.
Anh đọc qua rồi mỉm cười, quả là một làm việc lâu năm trong nghề. Thương trường không đơn giản hơn so với chiến trường, đây là trận chiến để giành lấy nhân tâm. Hướng Cao này đúng là không phải một người đơn giản.
Cho dù nói thế nào thì tổ phát triển thị trường nước ngoài Hướng Cao cũng đã giải quyết xong.
Giang Ninh không hỏi quá trình cũng không hỏi cách làm, anh chỉ đợi Hướng Cao báo lại kết quả cho anh.
Anh quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân. Cô đã thay xong quần áo, đang nhìn vào trong gương ngắm trước ngắm xong, giống như chuẩn bị tham gia một vũ hội cao cấp nhất.
“Có cần như vậy không?”
Giang Ninh dựa vào sofa nhìn cô. Hình như anh có vẻ không thích lắm khi Lâm Vũ Chân nghiêm túc như vậy.
Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao? Có cần phải long trọng thế không?
Trong suy nghĩ của Giang Ninh, đổi bộ quần áo khác cũng coi như đã long trọng lắm rồi.
Lâm Vũ Chân quay đầu lại nhìn Giang Ninh cười một tiếng: “Rất long trọng sao?”
Giang Ninh không nói gì mà chỉ nhìn Lâm Vũ Chân.
Có long trọng hay không thì Lâm Vũ Chân tự mình cảm nhận được, anh chỉ là không thích nhìn Lâm Vũ Chân như vậy mà thôi.
Chỉ là đến nhà họ Giang ăn bữa cơm cũng không đến mức phải như thế.
Sao lại phải ăn diện đẹp thế chứ.
“Đến làm khách đương nhiên là phải lịch sự rồi” Lâm Vũ Chân cười cười bước đến trước mặt Giang Ninh, cô cúi người xuống để lộ ra cần cổ trắng nõn: “Nếu như anh không muốn để em đi thì em không đi nữa là được”
“Anh không có ý đấy” Giang Ninh xoay người lại, bộ dáng này càng khiến Lâm Vũ Chân cảm thấy có chút buồn cười.
Người này hình như có hơi ngạo kiều đấy nhỉ.
Cô thấy Giang Ninh cố tình không muốn nói đến chuyện này mà chỉ dựa người ở đó chơi điện thoại nên cũng không nói gì nữa. Cô bước đến bên bàn trang điểm, chọn một chiếc vòng cổ kết hợp rồi mới chỉnh trang lại.
“Vậy em gọi anh Cẩu đến đưa em qua đó nhé?”
“Ừ” Giang Ninh vẫn không quay đầu lại, cứ như chẳng chút để ý đến.
Mãi cho đến khi tiếng giày của Lâm Vũ Chân rời khỏi phòng, Giang Ninh mới đặt chiếc điện thoại đã sớm khóa màn hình xuống, ngẩn người nhìn cửa phòng.
Anh cứ nhìn như vậy hồi lâu rồi không nói lời nào lại nằm xuống cầm điện thoại lên chơi, nhưng anh cũng chẳng để tâm đ ến điện thoại.
Lúc Lâm Vũ Chân bước đến cổng thì anh Cẩu đã đang đợi ở đó rồi.
“Bíp bíp…” Lúc cô đang định lên xe thì có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cổng.
Lâm Vũ Chân ngẩng đầu lên nhìn, người bước xuống xe vậy mà lại chính là Giang Hải.
“Cô Lâm” Giang Hải sải bước bước qua rồi cười nói: “Bảo chủ kêu tôi đến đón cô” Ô cô ấy” Anh Cẩu chẳng nói gì, Giang Ninh kêu anh ta bảo vệ Lâm Vũ Chân nên nếu không được cho phép thì anh ta sẽ không để bất cứ người nào lại gần Lâm Vũ Chân gấy gật đầu với anh Cẩu: “Người anh em, cứ để tôi đưa “Ngồi xe của ông ấy đi” Lâm Vũ Chân đương nhiên hiểu được là Giang Ninh lo lắng cho cô, cho dù cô chỉ là đến nhà họ Giang.