“Không, là Slanka không cho tôi sống, nhà họ Bảo không cho tôi sống” Hướng Cao nói thật: “Lâm Thị là một công ty rất có tình người. Từ khi Lâm Thị vào thị trường miền Bắc, tôi đã bắt đầu quan sát rồi. Nhưng lúc đó tôi là đối thủ của các cậu nên đương nhiên tôi không dám nói nhưng bây giờ tôi hy vọng được gia nhập Lâm Thị.”
“Tôi muốn sống và hơn hết tôi còn muốn làm việc gì đó có ý nghĩa” Hướng Cao hít một hơi thật sâu: “Tôi nói những điều đó không phải để nói với cậu rằng hôm nay tôi phan bộ Slanka thì ngày mai sẽ phản bội Lâm Thị”
“Tôi cũng tin cậu biết rõ tôi không có cái gan này” Giang Ninh không nói gì cả nhưng anh biết Hướng Cao này đúng là một người thông minh.
Hướng Cao sống nhiều năm ở miền Bắc, những sóng gió trước đây ở miền Bắc ông ta nhất định cũng biết ít nhiều.
Những gia tộc lớn danh giá vì sao lại biết mất, Hướng Cao biết rõ có liên quan tới mình.
“Kế hoạch phát triển ở thị trường nước ngoài của Lâm Thị vừa hay đúng là thứ tôi đã làm ở Slanka nên tôi có kinh nghiệm trong chuyện này.” Hướng Cao cười và nói: “Tôi tin Lâm Thị sau khi có tôi, dự án phát triển thị trường ở nước ngoài sẽ có hiệu quả cao hơn”
“Vậy sao, vậy xem ra anh là một viên ngọc quý rồi” Giang Ninh đứng dậy: “Vậy anh cảm thấy tôi nên để cho ông chức vị gì? Và trả anh bao nhiêu tiền?”
Nghe vậy Hướng Cao vui mừng, ông ta nuốt nước bọt, suy nghĩ một lát rôi kích động nói.
“Có tiền hay không không quan trọng, tôi chủ yếu muốn làm việc cho anh Ninh” Ông ta cười: “Tôi lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy cũng kiếm đủ tiền để tiêu hai kiếp nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn… làm một chút việc. Lâm Thị rất đặc biệt, tôi muốn làm một thành viên trong đó.” Tiền?
Tiền không quan trọng bằng tính mạng.
Ở miền Bắc nhiều năm như vậy, nhất là trải qua trận động đất lần trước, Hướng Cao biết rõ đi theo Giang Ninh là có thể sống được.
Hơn nữa còn sống rất tốt và có thể làm được những chuyện có ý nghĩa.
Ông ta tìm hiểu Lý Đông, tìm hiểu gần như tất cả những người phụ trách cao cấp của tập đoàn Lâm Thị miền Bắc. Vậy nên thái độ này thể hiện sự khát vọng và ngưỡng mộ.
Nếu đã có cơ hội thì ông ta không muốn từ bỏ.
“Nếu anh đã yêu cầu như vậy thì tôi cũng cho anh một cơ hội” Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân rồi nói: “Tổng giám đốc Hướng, tôi cho anh thời gian là một tháng để mở cửa thị trường nước ngoài. Không có vấn đề gì chứ?”
Hướng Cao lập tức thẳng người, võ ngực và nói: “Anh Ninh, nửa tháng!”
“Nếu sau nửa tháng không làm được thì anh chủ động từ chức?”
Không cần tiền, chủ động xin làm dự án mở rộng thị trường ra người ngoài. Nếu là người khác chắc không dám nhận chuyện tốt này.
Nhất là Hướng Cao, một lão cáo già trên thương trường, càng khiến người khác không thể không đề phòng.
Càng không nói gì đến chuyện ông ta vừa phản bội Slanka.
Nhưng Giang Ninh không hề do dự nhận lời ông ta. Chỉ cân Hướng Cao có thể mở cửa thị trường nước ngoài trong thời gian đã quy định thì Giang Ninh nhất định sẽ giữ ông ta lại.
Nếu đã có nhân tài tới đầu quân thì việc gì không dùng?
Giang Ninh còn sợ người khác phản bội sao?
Hướng Cao sợ hãi thế nào Giang Ninh là người rất rõ.
Hướng Cao không nói gì nhiều, ông ta biết rõ phải làm được chuyện thì mới có ý nghĩa chứ nói nhiều cũng không có tác dụng gì cả.
Hướng Cao chào Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ra về.