Tập đoàn Lâm thị, ở chi nhánh công ty ở phía Bắc.
Không ai xem đây là một chiến thắng vẻ vang, chẳng qua chỉ là thắng một trận kiện cáo mà thôi, vốn dĩ bọn họ nên thắng.
Tất cả mọi người vẫn duy trì độ chuyên tâm như trước, tiếp tục chuẩn bị cho bước tiếp theo.
“Mọi người đừng nên xem thường, dã tâm của bên Slanka rất lớn, vừa tham lam lại đang ngấp nghé sản phẩm mới của ¡ từ lâu rồi, lần này bọn họ thua, nhưng chắc chắn vẫn còn có lần sau, buộc phải duy trì sự cảnh giác!”
Lý Đông đưa ra chỉ thị, muốn tất cả các khâu đều đề cao cảnh giác, càng phải phấn chấn tinh thần lên gấp một trăm hai mươi lần, bảo đảm sự phát triển của công ty phía Bắc, nghiêm ngặt tiến hành dựa theo kế hoạch.
Trong phòng làm việc của anh ấy, Giang Ninh đang nghiêng người tựa vào ghế sô pha, rõ ràng có vẻ hơi lười biếng.
Lâm Vũ Chân ở một bên, nhẫn nại bóc vỏ nho, bỏ từng quả nho vào miệng của Giang Ninh, chẳng còn dáng vẻ của một tổng giám đốc Lâm thị, lúc này đây cô chỉ là cô vợ bé nhỏ của Giang Ninh.
Dù cho trước mặt vẫn còn người ngoài.
“Cậu Giang Ninh, hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội.” Hướng Cao đứng ở đó, hơi cúi người, trên mặt hiện lên ý cười, không dám thất lễ chút nào.
Cho dù tuổi của anh ta lớn hơn Giang Ninh rất nhiều, nhưng ở trước mặt Giang Ninh, anh ta vẫn trông giống như một người hậu bối vậy.
Giang Ninh không nói chuyện, thờ ơ vươn tay ngăn cản quả nho Lâm Vũ Chân đưa tới, lại đưa vào miệng của cô.
“Quả này ngọt, em ăn đi” Hai người, không coi ai ra gì.
Lâm Vũ Chân cắn một cái, quả nhiên rất ngọt, Giang Ninh rất tinh mắt!
Còn Hướng Cao đang đứng ở đó không dám nói tiếp nữa, anh ta không dám làm phiền hai người.
Một hồi lâu sau, Giang Ninh mới quay đầu nhìn Hướng Cao.
“Tổng giám đốc Hướng là giám đốc của Slanka ở khu vực Đại Đông Hoa, có thể nói tiếng nói của anh có trọng lượng nhất trong khu vực nay. Vì sao anh lại muốn gia nhập tập đoàn Lâm Thị chúng tôi vậy?”
Giang Ninh nhìn Hướng Cao.
Người ngồi trước mặt anh vừa phản bội Slanka, ông ta vừa mới tiết lộ những chứng cứ quan trọng cho Lâm Thị.
Để cho Tống Đối Đối chuẩn bị xong phương án truy sát rồi không dùng nữa và dùng nó để phản bội Slanka.
“Bởi vì… tôi muốn sống” Hướng Cao hít sâu vào một hơi, cười xấu hổ.
“Tiều tài địa vị đều là vật ngoài thân, con người sống được mới là điều quan trọng hơn” Ông ta hiểu rất rõ nhà họ Bảo như thế nào. Bọn chúng là người không từ thủ đoạn, không chấp nhận được những thất bại và đặc biệt là những người như ông ta. Mặc dù bên ngoài vô cùng sang trọng nhưng trong mắt người nhà họ Bao thì vẫn không bằng một con chó.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế.
Đại lý trước đây của Thịnh Hải là Trần Cung và Khương Lệ có kết cục thảm thương thế nào, Hướng Cao cũng biết rõ.
“Lâm Thị không để cho anh sống sao?”
Giang Ninh mỉm cười.