Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 122




“Chuyện gì?”

Châu Hoa nhíu mày, không phải hản nói là tập hợp lực lượng chuẩn bị đi thành phố Đông Hải sao.

“Hoàng Ngọc Minh đến rồi!

” Nghe vậy, Châu Hoa lập tức bỏ ly trong tay xuống: “Hắn mang bao nhiêu người?”

“Mười mấy người” “Mười mấy người?”

Châu Hoa tưởng mình nghe nhầm rồi, hắn còn tập hợp ba trăm mấy người!

Hoàng Ngọc Minh mang mười mấy người, còn dám đến thành phố Lâm Hải tìm hẳn? Hắn ngông cuồng quá, nghĩ mình sẽ không dám động vào hẳn à!

Châu Hoa cười lạnh: “Chúng đâu?”

“Ở bên ngoài, nói tìm anh Hoa có chuyện làm ăn muốn đàm phán” Trong lòng Châu Hoa lập tức hiểu ra, đến đàm phán làm ăn? Mang ít người như vậy chính là muốn đến cầu hòa rồi.

Xem ra Hoàng Ngọc Minh này không ngốc, nhất định là âm thầm điều tra bản thân, biết được lai lịch của bản thân rồi, bây giờ muốn chịu thua.

Nhưng bây giờ đã trễ rồi!

Dù muốn đàm phán, điều kiện cũng khác hoàn toàn rồi, lúc này thì đừng trách hắn sư tử há miệng rồi.

“kêu chúng ở sảnh đợi tao trước” Châu Hoa ra vẻ, “Tao xong việc mới tìm chúng.”

Hắn có việc gì chứ.

Hắn chỉ muốn khiến Hoàng Ngọc Minh biết, thân phận của hai người đã không ngang bằng rồi, Hoàng Ngọc: Minh đến cầu hòa vậy thì nên khiêm nhường một tí.

Gái giá phải trả lớn cỡ nào, vừa hay cho Hoàng Ngọc.

Minh thời gian cân nhắc suy nghĩ.

“Vâng!

” Thuộc hạ lập tức đi ra ngoài trả lời.

Châu Hoa lại rót cho mình một ly rượu, trong lòng nghĩ nên ra điều kiện gì.

Không nói tiền thuốc thang của mấy người Kim Mậu, nhất định phải là giá trên trời, quan trọng nhất là mấy sản nghiệp và hạng mục của Lâm thị mới, đó mới là thứ hắn muốn nhất.

Đặc biệt là người phụ nữ Lâm Vũ Chân đó!

Lâm Phong gửi ảnh của Lâm Vũ Chân cho Châu Hoa rồi, hắn mới nhìn cái liền chắc chắn hắn phải có được người phụ nữ này.

Dù chỉ là chơi đùa thì chắc chắn là có mùi vị khác.

“Âm” Trong lòng Châu Hoa đang nghĩ, cửa lớn đột nhiên bị người đá mở.

Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, nhíu mày tức giận nói: “Làm gì vậy!

” “Anh Hoa đang bận gì thế?”

Hoàng Ngọc Minh cất bước đi vào, mặt đầy ý cười, “Nghe thuộc hạ của anh nói anh đang bận, tôi tò mò đến xem, thế nào, bận uống rượu à?”

Châu Hoa tức giận: “Hoàng Ngọc Minh, mày muốn chết à” “Ngại quá, anh Hoa bận, đại ca tôi cũng bận, anh ấy cũng rút chút thời gian đến gặp anh rồi, không thể làm lỡ được” Hoàng Ngọc Minh đẩy cửa ra, cung kính đứng một bên, tiếp đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Châu Hoa, Giang Ninh đi vào.

Nhìn người đàn ông tướng mạo bình thường, đồng tử Châu Hoa co rút.

Điều khiến hắn kinh ngạc là lời nói của Hoàng Ngọc.

Minh, người đàn ông này là đại ca của Hoàng Ngọc Minh? Hoàng Ngọc Minh có đại ca từ lúc nào, sao hắn chưa từng nghe qua.

Với lại khuôn mặt này của Giang Ninh, hắn chưa từng thấy qua, đừng nói ở thành phố Lâm Hải, cả thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải, người có máu mặt hắn ít nhiều cũng biết.

Thăng ranh trẻ tuổi như vậy, Châu Hoa quả thật không ấn tượng.

Trong lòng hắn dao động: “Không lẽ đến từ phương bác?”

“Hoàng Ngọc Minh, mày đừng giả thần dọa quỷ” Châu Hoa cười lạnh, “Nhiều năm như vậy, sao tao chưa từng nghe mày có đại ca? Tưởng Châu Hoa tao dễ lừa Ac “Cậu ấy không lừa mày” Giang Ninh nói thẳng, “Tao chính là đại ca của cậu ấy” Hắn nhìn Châu Hoa, đưa tay lên vẫy vẫy, anh Cẩu lập tức lên trước, trong tay còn cầm một túi trái cây, để luôn lên bàn.

“Có ý gì?”

Châu Hoa cảnh giác, trong lòng tức giận chửi, mấy thuộc hạ vô dụng, người cũng đi vào rồi mà không có ai vào thông báo một tí, chúng đều là người chết sao? “Biểu thị sự cảm tạ vì anh lấy lại phần sản nghiệp đó của Lâm thị từ Lâm Cường, mang về trả nhà chúng tôi.”

Giang Ninh đứng yên, anh Cẩu lập tức kéo một cái ghế đẩy đến phía sau của Giang Ninh, Giang Ninh bèn ngồi xuống.

Dường như đây là địa bàn của anh, biểu cảm từ tốn thong dong.

Trên mặt Châu Hoa lóe lên tia xấu xa, hung dữ nhìn Giang Ninh, hằn học nói: “Mày đang nằm mơ à?”

“Thứ đã tới miệng tao, mày còn muốn lấy về? Mày hỏi cả cái thành phố Lâm Hải này xem có ai làm được không!

” Không chỉ là thành phố Lâm Hải, dù là bất cứ ai ở tỉnh thành cũng không dám khiêu khích hắn như vậy!

Giang Ninh như cười như không, đưa hai ngón tay lên, anh Cẩu lập tức đưa điếu thuốc đến, giúp Giang Ninh châm lửa.

“Hợp đồng tôi cũng mang đến rồi, anh xem có vấn đề gì không thì ký vào đi” “Mẹ kiếp mày bị dở à!

” Châu Hoa không nhịn được, tức giận chửi lớn, “Muốn chết quá nên đến tìm hẳn tao rồi àI” “Người đâu!

” Hắn cười lạnh, “Vốn muốn đến thành phố Đông Hải tìm tụi bây, nếu tụi bây tự lên tới cửa rồi thì đừng trách tao.

không khách khí!

” Châu Hoa gọi hai tiếng nhưng không ai đáp lại.

Giang Ninh vẫn ngồi vững như núi, điếu thuốc trong tay.

tỏa khói nhàn nhạt.

Lúc này, sắc mặt Châu Hoa thay đổi.