Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1212




“Âm!”

Giang Ninh đánh ba quyền liên tiếp trúng trái tim của ba người, chỉ nghe thấy ba người kêu thảm thiết, bay ngược ra ngoài rồi nặng nề rơi xuống đất, không cách nào động đậy nữa.

“Giết!”

Anh Cẩu thấy vậy thì ra lệnh một tiếng, mười mấy người lập tức vọt tới, trực tiếp giơ nắm đấm đánh giết, không lâu sau đã kéo thi thể của ba người rời đi như kéo mấy con chó chết.

Mà Phương Mật ở đẳng xa nhìn thấy hết thảy cảnh này đã hoàn toàn sợ đến ngu người luôn rồi!

Anh ta nhìn chằm chằm Giang Ninh, không dám tin đây là sức mạnh mà một người có thể có.

Sao mà đáng sợ đến thế?

“Aaa…’’

Phương Mật kêu to, thấy Giang Ninh quay đầu lại nhìn về phía mình liền bị dọa cho hoảng hốt, vội vàng lùi lại mấy bước, cơ thể nghiêng một cái rồi ngồi sụp xuống, tay không cẩn thận mà ấn phải cái nút của quả bom kia!

Cả người Phương Mật chết lặng trong nháy mắt!

Anh ta đã ấn cái nút kích nổ bom rồi?

Giang Ninh sẽ bị nổ chết!

Sắc mặt Phương Mật trắng bệch, không còn chút hồng hào nào, nhìn cái nút trong tay mình, hô hấp chợt ngừng lại trong nháy mắt.

Mà trong khoảnh khắc đó…

Chiu!

Chiu!

Chiul Mấy chùm pháo hoa phóng lên trời, vô cùng rực rỡ!

Đủ mọi màu sắc, đẹp đến độ không tả nổi.

“Mở mắt ra đi” Giang Ninh đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân, đưa tay võ bả vai của cô, cười nói: “Đã đến lúc rồi” Nghe thấy giọng nói của Giang Ninh, lúc này Lâm Vũ Chân mới phục hồi lại tinh thần, vừa mở mắt đã nhìn thấy pháo hoa rực rỡ tạo thành một hình trái tim, được phóng từ mặt đất lên trên trời!

Pháo hoa màu sắc sặc sỡ ở giữa không trung, giờ phút này vừa khéo tạo hình mũi tên xuyên tim…

Lâm Vũ Chân ngây người.

Hoàn toàn sững sỡ.

Đây chính là bất ngờ mà Giang Ninh dành cho cô?

Nhìn pháo hóa đẹp đẽ đến cùng cực kia, cô vẫn ngẩng đầu lên không nhúc nhích tí nào, chỉ muốn cắt bỏ hết lông mi của mình để nhìn cho rõ, ghi lại từng phút giây này trong trí nhớ, trọn đời không quên.

Xa xa, Tô Vân nhìn thấy cảnh này đã đỏ cả mắt.

“Lãng mạn quá đi…”

Cô ấy bĩu môi, nhìn anh Cẩu ở bên cạnh: “Anh rể tôi còn nói mình không biết sắp xếp?”

Anh Cẩu không lên tiếng, vung tay lên, mười mấy bóng người lại một lần nữa biến mất.

Giờ phút này Lâm Vũ Chân đã có chút không kìm nén được, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, không phải đau lòng mà là vui vẻ, là hạnh phúc.

Cô nhìn Giang Ninh, mím môi: “Ông xã…”