Lúc này dường như xung quanh không nghe thấy được, chỉ có cái tên Giang Ninh không ngừng vang vọng.
Nhìn gương mặt nghiêm túc thậm chí là thành kính của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh tràn ngập vẻ dịu dàng.
Nếu như không phải thật sự muốn cả đời này không rời xa mình, sao Lâm Vũ Chân lại có thể nghiêm túc được như vậy.
Cho dù rõ ràng Lâm Vũ Chân nghe thấy điều này giống như là giả, nhưng cô vẫn tin tưởng.
“Đợi sự bất ngờ của anh nhé” Giang Ninh khẽ nói.
Nói rồi anh quay đầu, nhìn thấy cách đây không xa có mấy người đang đi đến, vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi gì cả.
Ở khắp bốn hướng đều có người đi đến, tất cả đều chặn kín con đường chạy trốn của Giang Ninh và Lâm Vũ Chân.
Người sứ giả thứ bốn, Trịnh Càn Khôn!
Sứ giả thứ tám, Truy Mệnh!
Sứ giả thứ chín, Thạch Phá Thủ!
Còn có cả người kiểm soát vòng dưới đất đảo, Nam Bá Thiên.
Bốn người họ đều chậm rãi cất bước đi, bao vây Giang Ninh.
Bốn cặp mắt toát lên vẻ lạnh lùng và sát khí khóa chặt Giang Ninh, không cho anh thêm cơ hội sống sót.
Nhìn thấy bốn chiếc mặt nạ quen thuộc này, Giang Ninh đột nhiên bật cười.
Anh giơ ngón tay ra khoa tay múa chân làm dáng vẻ súng lục, nhắm về những người trước mặt mình: “Các ông bị bao vây rồi” Nghe vậy đôi mắt dưới tấm mặt nạ của Trịnh Càn Khôn đột nhiên trở nên khinh thường.
Bọn họ bị bao vây rồi?
Bốn người bọn họ bị một mình Giang Ninh bao vây sao?
Đồ ngạo mạn!
“Giang Ninh, cậu không chạy được đâu” Trịnh Càn Khôn nói: “Ngày hôm nay, ở đảo Càn Khôn này chính là mộ của cậu. Có người phụ nữ của cậu đi cùng, cậu có thể nhắm mắt được rồi”
“Đừng nói linh tinh nữa, bảo cậu ta giao nộp sách về quyền thuật ra đây.”
Thạch Phá Thủ hừ lạnh nói: “Chúng ta lại đi tìm sách về quyền thuật trên đảo Càn Khôn, ba tờ sách về quyền thuật là đủ rồi”
“Đúng vậy, giết cậu ta trước tiên rồi hãng nói những thứ khác sau, tránh gây ra thêm nhiều phiền toái hơn” Truy Mệnh nhìn Giang Ninh, không biết rốt cuộc người thanh niên này sợ gì không.
Chủ thượng đã ba lần bảy lượt lựa chọn không tấn công trực tiếp Giang Ninh, anh đã thu tập nhiều hơn so với bọn họ trong chục năm qua?
Giang Ninh không nói gì mà liếc nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Nam Bá Thiên.
Trong số bốn người họ chỉ có ông ta là không đeo mặt nạ.
“Mọi người cũng đều là vì sống sót mà thôi.”
Nam Bá Thiên cười tủm tỉm nói: “Cậu phá hỏng quy tắc trong giới dưới lòng đất của Nam Đảo, khiến tôi rất khó làm người đấy”
“Đã như vậy thì chỉ có thể để cậu chết.”
Khí thế trên người bốn người dần dần bay lên!