Anh ta cảm thấy hơi tức giận.
“Xem ra, có vài thằng nên xử thì cứ xử. Nam Bá Thiên chết rồi, nhưng Giang Ninh còn chưa chết đấy, bọn chúng dám hời hợt như vậy” Phương Mật hừ lạnh.
Anh ta đỗ xe xong, sau đó đi thẳng về phía biệt thự Nam Môn. Bây giờ, đó là nhà của anh ta.
Khi đẩy cửa bước vào, Phương Mật không nhìn thấy giúp việc nữ đứng thành hai hàng ở cửa chào đón mình, anh ta chỉ thấy phòng khách trống trơn và mười mấy người đang nằm ngổn ngang!
Toàn bộ đều là người thân cận của anh ta!
Máu tươi nhuộm đỏ trên sàn nhà, thậm chí có người thì cụt tay cụt chân, có người thì sặc máu khiến Phương Mật suýt nữa nôn ra.
“Ọe…’’
Sắc mặt anh ta tái nhợt, hai chân nhữn ra ngay tức khắc.
Dã tâm và lòng tham không đáy ban nãy còn tồn tại, giờ phút này đã bay biến đâu không biết!
“Không, không thể…không thể nào!”
Phương Mật hét lên như thể anh ta vừa thấy một con quỷ đang nhìn anh ta chằm chằm?
Người đàn ông đang ngồi trên ghế gỗ bạch đàn kia.
Phương Mật nghẹn ngào thét chói tai, giống như một người điên.
“Tại sao ông chưa chết? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Nam Bá Thiên ngồi ở trên ghế gỗ bạch đàn, trên trán không hiện lên tia sát khí nào, nhưng hai tay của ông ta đã bị nhuộm đỏ rồi!
Mười mấy cái xác trên mặt đất, thậm chí có người còn đang sống sờ sờ lại bị ông ta bẻ gãy tay chân!
“Người mà cậu giết chỉ là người chết thay tôi mà thôi!”
Nam Bá Thiên bình tính nói: “Phương Mật, thật không ngờ cậu cũng có chút dã tâm!”
Phương Mật chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, anh ta quỳ phịch xuống đất.
“Anh Thiên!”
Anh ta dập đầu thật mạnh, trên trán lập tức xuất hiện máu tươi: “Anh Thiên ơi! Anh Thiên ơi! Em sai rồi! Em sai rồi!”
Mặc dù anh ta thấy hơi nghỉ ngờ sao Nam Bá Thiên càng già càng nhát gan? Vài năm qua, ông ta giống như một lão già đã về hưu, chẳng còn khí thế chút nào.
Dù bị người khác đè đầu cưỡi cổ cũng không hề nổi giận?
Anh ta cho rằng Nam Bá Thiên già rồi, ai dè đâu người đó chỉ là thế thân của Nam Bá Thiên?
Sao anh ta không nhận ra nhỉ?
Phương Mật gào to, quỳ gối từng bước tới trước mặt Nam Bá Thiên, anh ta dập đầu lia lịa: “Anh Thiên ơi, Em sai rồi! Xin anh hãy cho em một cơ hội…”
“Tôi xin ông hãy cho tôi một cơ hội đi!”
Anh ta khóc lóc, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Mười phút trước, anh ta vẫn còn phấn khích, chờ đợi Giang Ninh và những người khác chết ở đảo Càn Khôn, sau đó thì anh ta có thể ngồi sở hữu thế giới ngầm ở Nam Đảo.
Nhưng không ngờ rằng Nam Bá Thiên chưa chết!
Người đã tung hoành trong thế giới ngầm ở Nam Đảo gần hai mươi năm, vẫn chưa chết!