Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 117




Quyền sở hữu xưởng không có bất kỳ vấn đề, đối phương nhất định cũng biết điểm này, chỉ là muốn chơi xấu mà thôi, muốn đề xuất điều kiện ở phương diện khác.

Không cần biết nói thế nào, ít nhất phải biết ý đồ của đối phương trước đã.

Lâm Vũ Chân tính tự giải quyết.

Rất nhanh, Lâm Vũ Chân rời công ty rồi đết nhà xưởng ngoại ô./ r  í Trong phòng làm việc của phòng bảo vệ, Giang Ninh không nhịn được mà lắc đầu.

“Sếp Lâm không cho tôi nói với anh, nói cô ấy muốn thử tự giải quyết” Thư ký đi xuống, nói hơi khó xử, “Giang tiên sinh, xin đừng nói cho sếp Lâm biết” Giang Ninh gật đầu: “Tôi biết, yên tâm đi” Anh đứng dậy gọi điện cho Hoàng Ngọc Minh.

thành phố Lâm Hải có người đến, đợi nửa tháng, cuối cùng cũng đến rồi” Nghe như không đợi được nữa.

Anh tự lái xe, cũng đi về phía xưởng ở ngoại ô.

Lúc này, xưởng ngoại ô, phòng làm việc của xưởng trưởng Hai tay hai chân của Tiểu Hứa bị trói trên ghế, miệng còn bị nhét một miếng vải, anh đang liều mạng chống cự.

“Uul Uul” “Đừng ồn!

Còn ồn là ông cắt lưỡi mày đấy!

” Người đàn ông cầm đầu tên Kim Mậu hung dữ nhìn Tiểu Hứa một cái, “Tao đợi sếp Lâm của chúng mày đích thân đến nói chuyện với tao.”

Đương nhiên là hản biết quyền sở hữu của nhà xưởng này không có vấn đề gì, chút tâm tư của Lâm Cường sao có thể thoát khỏi mắt Châu Hoa được, chỉ là Châu Hoa muốn có được nhà xưởng này mà thôi.

Dù không thể độc chiếm, ít nhất phải chiếm một phần cổ phần.

Mục đích của chúng chính là như vậy.

Lâm Vũ Chân đến rất nhanh, dẫn người trực tiếp vào nhà xưởng.

Thư ký của Tiểu Hứa như sắp khóc đến nơi.

“Sếp Lâm!

Chúng ở phòng làm việc của xưởng trưởng!

” Anh gấp gáp hỏi, “Cần báo cảnh sát không?”

“Chưa cần” Lâm Vũ Chân lắc đầu, “Tôi vào xem thử” Cô vốn muốn để bảo vệ ở ngoài canh chừng, nhưng nhìn thấy mấy bảo vệ mặt mày sưng vù đứng đó, Lâm Vũ Chân hơi bất lực.

“Sếp Lâm, đây là một đám vô lại, cô phải cẩn thận!

” Lâm Vũ Chân gật đầu, gõ rồi mở cửa ra, vừa thấy Tiểu Hứa bị trói trên ghế, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Các người làm gì vậy!

” Cô tức giận nói, “Còn không mau thả người ra!

” “Cô chính là Lâm Vũ Chân?”

Kim Mậu đánh giá Lâm Vũ Chân một lượt, ánh mắt khiến người khác cảm thấy ghê tởm.

“Các người rốt cuộc muốn làm gì, tôi đến đàm phán với các người” Lâm Vũ Chân đanh mặt lại, “Thả người trước” Kim Mậu vẫy tay, người bên cạnh lập tức thả Tiểu Hứa ra.

Hắn cười hề hề nhìn Lâm Vũ Chân, trong lòng nói chỉ cần cô đến thì không thể không chịu thua, nếu không chúng tôi không có được cái xưởng này thì các người cũng đừng mong tiếp tục hoạt động, hạng mục tổn thất, danh dự tổn thất, không phải là thứ Lâm gia bây giờ có thể chịu được!

“Đàm phán đúng không?”

Kim Mậu ngồi trên ghế ông chủ, bắt chéo chân, bực bội nói, “Sếp Lâm biết không? Có cần tôi tận tay chỉ cô không?”

Trên mặt Kim Mậu đầy biểu cảm trêu ghẹo.

Lâm Vũ Chân ở trước mắt, không cần biết tướng mạo hay thân hình đều có thể nói là cực phẩm, Kim Mậu dù đã nhìn thấy không ít phụ nữ nhưng loại cô gái đơn thuần này vẫn khiến mắt hản sáng lên.

Đặc biệt là Châu Hoa căn dặn rồi, Lâm Vũ Chân này, hản muốn.

Nghe thấy vậy, Lâm Vũ Chân nhíu mày.

“Mời anh khách khí một chút.”

Cô nói thẳng, “Rốt cuộc các người muốn làm gì, nói rõ ra: “Đây không phải đang nói sao.”

Kim Mậu cười, châm một điếu thuốc, “Sếp Lâm không lẽ không phải đến nói chuyện công việc với tôi sao? Chẳng lẽ muốn nói chuyện tình yêu với tôi?”

Hắn càng nói càng hưng phấn, đưa tay chỉ sofa bên cạnh: “Nào, ngồi xuống rồi nói, chúng ta đối mặt nói chuyện, nếu không nằm xuống nói cũng được, ha ha ha hai”