*Ạ…
Chiếc điện thoại của Tô Vân rơi xuống đất, cô ấy ngẩng đầu nhìn vào bốn năm người đang xông vào trong phòng liền lớn tiếng hét lên: “Các người là ai vậy!”
Cô ấy vẫn trông có vẻ bình tĩnh, dù sao thì cô ấy cũng là huyền thoại của một tỉnh thành nên sẽ không thể dễ dàng trở nên hoảng loạn như vậy được.
Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đầy vẻ hung dữ độc ác của những người đàn ông kia, trong lòng của cô ấy vẫn cảm thấy hơi hoảng sợ.
Một người con gái yếu ớt như cô ấy làm sao có thể đối phó với những người cao to kia được chứ!
“Các người đã trêu chọc sai người rồi!”
Một người trong số đó nói một cách lạnh lùng, ông ta vừa vung tay một cái, ngay lập tức có người bước tới bắt lấy Tô Vân: “Bắt đi, dạy dỗ bọn họ một trận!”
Tô Vân càng trở nên vô cùng hoảng loạn và sợ hãi.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Cô ấy lớn tiếng kêu lên, không ngừng lùi về phía sau và nhìn xung quanh một cách hoảng hốt, cô ấy muốn xem thứ có món đồ gì có thể cầm lấy làm vũ khí.
Thế nhưng cho dù có vũ khí, cô ấy làm sao có thể đánh được người nào chứ?
“Đến Nam Đảo, cũng không xem xem đây là nơi của ai, ngay cả người của chúng tôi cũng dám đánh, ngày hôm nay không gi ết chết người đàn bà như cô thì cô sẽ không biết Nam Đảo này họ gì!”
Trên gương mặt của những người này đều đầy vẻ hung tợn, bọn họ trực tiếp nhào về phía Tô Vân.
Ở trên Nam Đảo, việc bọn họ muốn điều tra đồng bọn và địa chỉ của một người dễ dàng như trở bàn tay.
“Cứu tôi với!”
Tô Vân thật sự đã bị dọa sợ rồi, rốt cuộc những tên này là người nào vậy, tại sao lại đột nhiên ra tay với chính mình chứ.
Chẳng phải cô chỉ ăn buffet nhiều hơn một chút vào buổi trưa thôi sao, có cần phải dọa sợ cô ấy như vậy không?
Khi nhìn thấy những người đã nhào tới, trên gương mặt của Tô Vân đầy vẻ tuyệt vọng, Giang Ninh không có ở nơi này!
“Rầm!”
“Rầm!”
Đột nhiên, có một bóng người bay ra và đâm sầm về phía những người kia, thế nhưng trong chớp mắt đã có hai người đàn ông đã kêu lên và ngã xuống đất, bọn họ cũng không kịp hét thảm lên mà chỉ khẽ rên lên một tiếng.
Vẻ mặt của hai người còn lại đột nhiên thay đổi, bọn họ xoay đầu nhìn một cái, vậy mà lại có người xông vào phòng rồi!
Một tên không muốn sống!
“Muốn chết à!”
Cả hai người vội vàng xoay người, trực tiếp vung nắm đấm mà đánh tới.
Bốp!
Ánh mắt của anh Cẩu không hề thay đổi một chút nào, hai tay kẹp mạnh vào, trực tiếp kẹp chặt hai cái đầu của hai người kia ở dưới cánh tay của mình rồi khẽ dùng sức– *Ạ…
Một tiếng la hét thảm thiết đến thấu tim vang lên!