Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 116




Tiểu Hứa tức đến đỏ mặt.

“Các người…

vô lại” “Xưởng trưởng!

” Thư ký dẫn bảo vệ chạy vào.

“Mời họ ra ngoài!

” Tiểu Hứa không quan tâm nhiều, quyền sở hữu xưởng này không có vấn đề, những người này rõ ràng là cố ý đến làm loạn.

Một khi sập bẫy của chúng, hoạt động của xưởng sẽ xảy ra vấn đề.

Mấy bảo vệ lập tức đi lên trước.

“Dám động thủ? Tôi đang đợi các người động thủ đấy!

” Lời vừa dứt, mấy người đàn ông đứng dậy động thủ!

“Bốp!

” “Bốp!

” “Bốp!

” Tiểu Hứa không ngờ họ lại có thân thủ tốt như vậy, mấy bảo vệ căn bản không phải đối thủ, hai ba cái là bị đánh ngã xuống.

“Mang người đi!

Dừng hoạt động của xưởng!

” Người đàn ông đứng đầu đánh một cái lên gáy của Tiểu Hứa, đánh ngất anh rồi mang đi, “Không phối hợp bàn giao, vậy các người cũng đừng làm nữa!

” “Các ngư Thư ký hoàn toàn không dám cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hứa bị chúng mang đi.

Thư ký vội vàng gọi điện cho tổng công ty, Lâm Vũ Chân lập tức biết tin.

Cô không ngờ Lâm Cường lại quá đáng như vậy, đồ của họ mà cũng bán đi.

“Tên điên!

Ông ta chính là tên điên!

” Lâm Vũ Chân tức giận không thôi.

Điều khiến cô đau đầu nhất là Lâm Cường bán cho một tên vô lại, rõ ràng không phải đồ của hắn nhưng người ta cứ cho là của mình, đây rõ ràng là muốn ăn cướp!

“Sếp Lâm, chúng ta báo cảnh sát đi, không có gì đáng nói với loại vô lại này” “Mục đích của họ chính là muốn chúng ta báo cảnh sát” Lâm Vũ Chân lắc đầu, “Chỉ cần chúng ta báo cảnh sát, họ sẽ thuận thế mà trèo lên, nhắc đến quyền sở hữu của nhà xưởng có vấn đề, một khi tòa án can thiệp thì xưởng của chúng ta nhất định phải dừng hoạt động ngay lập tức” Họ vừa nhận một hạng mục, còn chưa hoạt động mấy ngày, bây giờ đột nhiên dừng hoạt động, đây không chỉ là vấn đề tổn thất tiền bạc.

Càng làm mất đi niềm tin của nhà đầu tư đối với Lâm thị.

Vừa nhận được hạng mục, mới mấy ngày thì hỏng rồi, sau này ai còn dám đến tìm Lâm thị hợp tác chứ? Lâm Vũ Chân vừa tức vừa phiền muộn.

Reng reng….

Đang nói chuyện thì điện thoại của cô đổ chuông.

Lâm Vũ Chân nhìn một cái, là Lâm Cường gọi đến, càng tức muốn điên lên.

“Rốt cuộc ông muốn làm gì!

” Cô bát máy, chất vấn.

“Ha ha, thứ tao không có được, chúng mày cũng đừng mong có được” Lâm Cường ở bên kia, ngữ khí vừa đắc ý vừa điên cuồng, “Tất cả sản nghiệp của Lâm thị tao đều bán rồi, cầm tiền đi nơi khác rồi, tao còn có thể gây dựng lại nhưng chúng mày thì sao?”

Hãn rất hiểu Châu Hoa, loại người tham lam còn nhiều thủ đoạn, ở thành phố Lâm Hải mây mưa thất thường, muốn giành đi thứ trong tay của bọn người Lâm Vũ Chân, quả thật là dễ như ăn cháo.

Mà hắn càng hiểu cả nhà Lâm Vũ Chân, chúng nhất định sẽ liều mạng chống cự rồi kết quả là tự chịu diệt vong!

“Nghe bác cả khuyên một câu, từ bỏ đi, mày đấu không lại người đó đâu, bây giờ từ bỏ còn có thể giữ chút sĩ diện, mắc công đợi đến lúc đó bị người khác đuổi ra khỏi cửa, như vậy thì mắc cười lắm, ha ha ha ha!

” Lâm Cường cúp máy.

Trong phòng làm việc, trở nên im lặng.

Mấy quản lý cấp cao đều tức đến tái xanh mặt.

Lâm Cường quá vô liêm sỉ!

“Sếp Lâm, vậy bây giờ chúng ta làm sao?”

Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi, cô nghĩ đến Giang Ninh, chỉ cần nói với Giang Ninh, anh nhất định có thể giải quyết.

Thế thì mình vô dụng quá rồi? Cô không làm được gì cả, cái gì cũng cần Giang Ninh, cô dựa vào cái gì mà có thể yêu cầu Giang Ninh nhiều như vậy.

“Tôi nghĩ xem sao” Lâm Vũ Chân hỏi, “Họ lai lịch thế nào?”

“Nghe nói đến từ thành phố Lâm Hải, rất có thế lực ở bên đó, loại mà hắc bạch hai đạo đều có.”

Quản lý cấp cao sắc mặt không tốt.

Làm kinh doanh sợ nhất là gặp loại người này, ăn cướp không chút khách khí.

Nhưng đây là Đông Hải!

Không phải Lâm Hải của họ!

Lâm Vũ Chân vừa nghe liền biết Lâm Cường cố ý, tìm một kẻ thù mạnh cho bản thân, còn là kẻ thù mạnh mà cô cản bản không thể chống lại nổi.

Nếu cô chống cự, vậy thì chính là kết cục hương tiêu ngọc nát!

Thậm chí cả nhà đều sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng không lẽ phải trơ mắt cháp hai tay giao đồ của mình ra? “Tôi đi tìm họ đàm phán!

” Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi, “Lập tức chuẩn bị xe”