Thấy Lâm Vũ Chân thích, nhân viên phục vụ lập tức lấy sợi dây chuyền Lâm Vũ Chân chỉ vào từ trong tủ kính ra, đưa cho cô.
“Thưa cô, sợi dây chuyền này rất hợp với màu da của cô, cô có thể đeo thử một chút xem” Lâm Vũ Chân tiếp nhận sợi dây chuyền, khoa tay trên lồ ng ngực của mình rồi soi cái gương trên mặt bàn một chút, lại nhìn Giang Ninh: “Thế nào?”
Đối với phụ nữ mà nói, những đồ vật đủ mọi sắc màu, sắc thái rực rỡ, quả thực có lực sát thương trí mạng!
Dù chỉ là một món đồ chơi nhỏ không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng chỉ cần đẹp mắt, bọn họ khó mà kháng cự.
“Đẹp lắm” Giang Ninh cười cười, chỉ cần Lâm Vũ Chân thích, có là cái gì cũng đẹp.
Anh quay đầu nhìn nhân viên phục vụ: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Nghe thấy Giang Ninh muốn mua, con mắt của nhân viên phục vụ lập tức híp lại.
Cô ta thích nhất chính là loại đàn ông thích ra vẻ hào phóng trước mặt phụ nữ, vì muốn giữ thể diện trước mặt phụ nữ mà vung tiền không chút nương tay.
Nhất là những tên đàn ông dẫn bồ nhí đi chơi, càng thường xuyên vung tiền như rác!
“Giá không đắt lắm đâu, chỉ ba nghìn lẻ năm nhân dân tệ thôi”
“Bao nhiêu cơ?”
Tay của Lâm Vũ Chân run rẩy một chút, mở to hai mắt nhìn, cho là mình nghe lầm.
Nguyên liệu thô của loại đồ thủ công bằng vỏ sò này hầu như không tốn tiền, phí gia công cực kỳ thấp, khi cô còn học đại học đã từng làm công việc này, chỉ phí chỉ tốn có mấy tệ thôi.
Thế mà bọn họ muốn bán ba nghìn năm nhân dân tệ?
“Ba nghìn lẻ năm nhân dân tệ một cái, mua nhiều thì tôi có thể giảm giá cho quý khách.”
Trên mặt nhân viên phục vụ nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Giang Ninh.
Cô ta đã làm công việc này rất lâu, biết đàn ông sĩ diện như thế nào, bị người nhìn chằm chằm như vậy, sẽ không chút do dự lập tức trả tiền, miễn cho bị người khác hiểu lầm là không mua nổi.
“Quá đắt.”
Giang Ninh nhíu mày, cảm thấy đây đúng là cướp bóc, thứ này cùng lắm chỉ có mười mấy nhân dân tệ, kết quả lại bán ba nghìn năm nhân dân tệ, coi cái vỏ sò này làm bằng vàng sao?
Lâm Vũ Chân cũng lắc đầu, trả sợi dây chuyền cho nhân viên phục vụ: “Cảm ơn, chúng tôi không mua đâu” Đắt như vậy, thật sự coi du khách bọn họ, mỗi người đều là đại gia sao?
Mặc dù Giang Ninh đúng là đại gia, nhưng anh cũng là một đại gia có lý trí, Lâm Vũ Chân cũng vậy.
Hai người nhìn nhau, biết tiệm này có vấn đề, đang định quay người rời đi thì bị nhân viên phục vụ đưa tay cản lại.
“Thật ngại quá, quý khách đã đeo sợi dây chuyền này rồi thì nhất định phải mua nó” Vẻ mặt của cô ta thành thật: “Đồ của cửa hàng, một khi đã đeo lên thì không thể trả lại”
“Nói đùa cái gì vậy?”
Lâm Vũ Chân sợ đến ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện này.
Đây là dây chuyền, một phụ kiện nhỏ, không đeo thử một chút thì làm sao biết nó đẹp hay xấu, chẳng lẽ cứ đeo vào là phải mua sao?