Ông làm gì mà kính trọng Giang Ninh như vậy chứ?
“Ba…
Phương Đường há miệng, cả nửa ngày cũng không nói nên lời, cảm thấy da đầu mình vẫn tê rần như cũ.
Không chỉ có anh ta, mọi người xung quanh đều sợ ngây người như vậy.
Nhất là đám người Cao Hân, tuổi của bọn họ đều không hề nhỏ, nào có chuyện không nhìn ra, Phương Nguyên đối với Giang Ninh đâu chỉ là khách sáo, kia là… cung kính mà!
Không phải nhà họ Phương là gia tộc lớn có máu mặt ở thành phố Bàn Sơn này sao, mà Giang Ninh cùng lắm chỉ là con rể cửa trên của Tô Mai thôi mà?
“Ông là vị nào?”
Không chờ bọn họ suy đoán quan hệ của nhà họ Phương với Giang Ninh, một câu của Giang Ninh càng khiến cho mọi người trợn mắt há mồm.
Vậy mà Giang Ninh căn bản không hề quen biết Phương Nguyên?
Phương Nguyên kia còn kính nể anh như vậy!
Phương Đường đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, anh †a cảm thấy đầu óc của mình hơi hỗn loạn, hình như không phân rõ được đây là hiện thực hay là mộng ảo.
Mọi người đều ngưng thở tập trung, không dám nói một lời.
Ngược lại là Phương Nguyên, cười cười, không hề để ý Giang Ninh nói không quên biết mình, vẫn kính nể như cũ nói: “Tôi tên Phương Nguyên, là người kinh doanh mỏ than ở thành phố Bàn Sơn này, khu vực Đại Tây Bắc này có một vài thị trường của nhà họ Phương tôi.”
Giang Ninh chỉ đơn giản ồ một tiếng, không nói gì thêm, giống như cảm thấy không hề có chút hứng thú nào.
Mặc dù việc làm ăn kinh doanh mỏ than này không phải là †ầng thấp nhất trong ngành khai thác khoáng sản, nhưng tình trạng ô nhiễm quá lớn, sớm muộn cũng phải thay đổi thôi.
Giang Ninh không nói chuyện, Phương Nguyên cũng không dám nói, đứng một bên vô cùng cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bầu không khí trong khách sạn trở nên có chút kỳ lạ.
“Cộc cộc cộc!”
Không đợi mọi người phản ứng, ngoài của lại có một đám người xông đến, mồ hôi đầy mặt, sắc mặt đỏ bừng, giống như chạy cả một đường đến đây.
“Cậu Giang!”
Mấy người xông đến trước mặt Giang Ninh liền vội vàng thắng lại, đứng thành một hàng, cung kính gọi một tiếng.
Giang Ninh ngẩng đầu liếc một cái: “Ừ” Vẫn chỉ có một chữ.
Mấy người này không dám nói gì, nhìn Phương Nguyên dụng một bên, mấy người bọn họ cũng liền đứng theo một bên.
“Cậu Giang, đây là có ý gì?”
Mấy người hướng mắt nhìn Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, ông ta nào biết chứ.
Trước hôm nay, ông ta thậm chí còn chưa từng gặp người thật của Giang Ninh, chỉ thấy qua ảnh, nghe nói về chuyện của Giang Ninh.
Sắc mặt của Phương Đường càng trắng rồi.