“Gia đình tôi ở thành phố Bàn Sơn, tập đoàn than đá Phương thị chính là tài sản gia đình tôi” Vừa dứt lời, những bậc bề trên đó lập tức kinh ngạc thán phục.
“Tập đoàn Phương thị? Thảo nào, con gái của Cao Hân biết gả quá!”
“Chẳng thế thì sao, tập đoàn Phương thị này là công ty khoáng sản có tiếng ở khu Tây Bắc, lợi nhuận hàng năm mười mấy tỷ!”
“Cao Hân, bà thật sự có phúc.”
Lời khen ngợi đến liên tiếp, mắt Cao Hân híp lại, liên tục xua tay.
“Con trẻ yêu đương, tôi có phúc gì chứ” Phương Đường rất tận hưởng cảnh tượng này.
“Tập đoàn Phương thị của tôi có rất nhiều tài nguyên ở thành phố Bàn Sơn, ở khu Tây Bắc cũng có tiếng nói, sau này mọi người có thể hợp tác thì cứ đến tìm tôi”
“Hôm nay mọi người có thể ngồi cùng nhau đều là duyên phận, càng không phải nói mẹ tôi và bố mẹ của mọi người là bạn học mấy chục năm, người một nhà không cần khách khí như thế” Phương Đường tự tin nói: “Tôi chỉ giới thiệu hai câu đơn giản thế là được rồi” Nói xong, anh ta bước xuống dưới.
Anh ta biết, mình hoàn toàn không cần nói nhiều, chỉ bốn chữ tập đoàn Phương thị này là đủ chấn động rồi.
Ở thành phố Bàn Sơn, ai mà không biết đến tập đoàn Phương thị?
Ở khu Tây Bắc, có bao nhiêu người chưa từng nghe đến tập đoàn Phương thị?
Gia đình anh ta có được tài nguyên mỏ than lớn nhất thành phố Bàn Sơn, là trùm than đá có tiếng!
“Cậu Phương, anh khiêm tốn quá rồi, vừa nãy hỏi anh ở đâu thì anh không nói, không ngờ đấy. Đây là danh thiếp của tôi, mong cậu Phương nhận lấy!”
“Đúng vậy, vừa nãy nghe cậu Phương nói chuyện đã thấy nói chuyện không tầm thường, quả nhiên là con cháu giàu có nhà người ta”
“Cậu Phương, đúng lúc công ty của tôi làm về nguồn năng lượng mới, có thể để lại cách liên lạc không?”
Giang Ninh nhìn từng người này, người đã bắt đầu lấy lòng, người có công ty làm về năng lượng mới cũng muốn cách liên lạc, mỏ than này mà cũng tính là năng lượng mới sao?
Chẳng trách Tô Mai không muốn đến, nhìn dáng vẻ con cái của bọn họ cũng biết sơ sơ bố mẹ là người như thế nào.
Thấy thế này, Cao Hân rất vui vẻ.
Con rể của mình được chào đón và khen ngợi như thế, bà †a cũng rất có mặt mũi!
“Mọi người có thể tự mình liên lạc nhiều hơn để thúc đẩy một chút đi” Cao Hân nói vào micro xong thì quay đầu, có vẻ như đang tìm kiếm trong đám bạn học nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Tô Mai: “Tô Mai, đến bà rồi!”
Tô Mai ngẩng đầu lên nhìn bà ta một cái, vẫn bình tĩnh như cũ.
Bà nhẹ vẫy tay, dáng vẻ dửng dưng khiến người khác có phần ngạc nhiên.
Không ít người đều biết Tô Mai vừa tốt nghiệp đã gả cho Lâm Văn, vốn tưởng răng gả cho dòng họ hạng hai như nhà họ.
Lâm thì có thể sống tốt hơn.
Nào ngờ, Lâm Văn lại tàn phế ngoài ý muốn, gia đình lập †ức suy sút, mười mấy năm không liên lạc, cũng không biết Tô Mai đã sống như thế nào.
Mọi người ngồi xung quanh đã lâu nhưng không có ai hỏi tình hình gần đây của Tô Mai.
Có người thì lo là đụng vào nỗi đau của Tô Mai khiến bà khó chịu, nhưng cũng có người thực sự không có hứng. Một người gia đình suy sút có thể có gì đặc biệt?
Đừng thấy tối nay Tô Mai ăn mặc trông có vẻ ổn, không biết là để dành tiên bao lâu mới mua được một bộ như thế.
“Vũ Chân” Tô Mai không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh thế nào, giơ tay vẫy, cười nhạt: “Giới thiệu với các cô các chú một chút đi” Nhìn dáng vẻ ung dung không vội vàng này của Tô Mai, Giang Ninh hơi gật đầu, có chút khí thế rồi.
Lâm Vũ Chân gật đầu, đứng dậy đi lên sân khấu.
“Vũ Chân, giới thiệu mình để mọi người quen biết một chút, sau này có cần giúp đỡ gì thì cứ nói thẳng với cô!”
Cao Hân cười, đưa micro cho Lâm Vũ Chân.