“Cô nói gì cơ?”
Một người phụ nữ ngồi bên cạnh nghe thấy lời của Lâm Vũ Chân, cười một tiếng: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ” Cô ta nhìn Lâm Vũ Chân với vẻ cân nhắc. Ngay khi Lâm Vũ Chân ngồi xuống cô ta đã quan sát, tay trong tay với Giang Ninh, vậy chắc chắn là một đôi rồi.
Giang Ninh là người thất nghiệp, vậy còn người này?
Vậy mà lại nói không có hứng thú với tiền.
Gia đình nhà người ta đều mang theo thêm một người, hoặc là dẫn theo con mình, hoặc là dẫn theo chồng hoặc vợ, nói tóm lại chắc chắn người đó là sự kết hợp tốt nhất trong gia đình.
Còn gia đình này tới đây, chỉ có hai người, một người vô công rồi nghề, một người nói không thích thú với tiền, thật có chút thú vị.
“Họ đang nói về Lâm Thị, cô đã từng nghe tới chưa?”
Cô ta có chút buồn cười nhìn Lâm Vũ Chân: “Phỏng chừng người tầng lớp thấp chắc chưa từng nghe tới công ty này” Lâm Vũ Chân liếc cô ta một cái, gật đầu: “Điều này cô nói không sai, đích thực người tầng lớp thấp chưa nghe nói tới, cho nên cô từng nghe tới chưa?”
Lời nói vừa dứt, người phụ nữ đối diện sắc mặt chợt thay đổi, bị á khẩu không nói nên lời.
Vốn dĩ cô ta còn muốn châm biếm Lâm Vũ Chân vài câu.
Nói cô cái gì mà không thích thú với tiên, nhưng dường như hai người là cô và Giang Ninh đều thuộc người tầng lớp thấp, không có cảm giác tồn tại trên cùng một bàn này.
Nhưng giờ lại bị một câu nói của Lâm Vũ Chân làm cho á khẩu, nhất thời không nói nên lời, lúng túng quay đầu uống trà, che giấu sự xấu hổ của mình.
Lâm Vũ Chân hơi nghiêng đầu, hừ nhẹ một tiếng. Không hiểu Lâm Thị?
Trên thế giới này còn ai hiểu Lâm Thị hơn mình?
Cô với Giang Ninh nhìn nhau. Lần đầu tiên cảm thấy, cảm giác vả mặt thật đãi “Các vịt” Trên sân khấu, Cao Hân cầm micro lên, thử micro rồi nói: “Mọi người im lặng nghe tôi nói vài câu!”
“Hôm nay là buổi tụ họp của các bạn học hai mươi năm sau khi tốt nghiệp. Thật hiếm thấy có nhiều người đến như vậy.
Tôi nghĩ không thể lãng phí cơ hội này nên mọi người hãy cố gắng đưa cả con cái của gia đình mình tới nhé”
“Người trẻ tuổi có thể kết giao bạn bè, không chừng còn có thể giúp đỡ lẫn nhau trong kinh doanh!”
Cao Hân cười nói: “Ở dưới, hay là chúng ta mời thế hệ trẻ bây giờ đều lên sân khấu tự giới thiệu mình nhé?”
Nói xong, bà ta dẫn đầu võ tay. Vài người ngồi cùng bàn với Giang Ninh bỗng phấn khích cả lên, ánh mắt đảo qua vài cô gái trẻ xinh đẹp trong hội trường, có lẽ trong lòng đã nghĩ xong tên cho con luôn rồi.
“Xem ra con cái của mọi người đều có chút ngại ngùng, hay là thế này, tôi giới thiệu chồng nhà tôi trước!”
Cao Hân nheo đôi mắt. Bà ta đợi giờ phút này, nhưng đã đợi rất lâu. Ánh mắt cố ý quét qua khuôn mặt của Tô Mai, chỉ chờ để nhìn thấy ánh mắt hâm mộ ghen ty của bà ấy với mình!
Không đợi người khác nói gì, Cao Hân vẫy tay, Giang Ninh vừa nói chuyện với một người phía bên kia bàn lập tứng đứng dậy mỉm cười.
“Mẹ” Một tiếng mẹ của anh khiến mặt Cao Hân hơi đỏ, gật đầu: “Xin giới thiệu với mọi người một chút, đây là con rể của tôi, Phương Đường!”
Phương Đường gật đầu, sau đó sải bước lên sân khấu, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế siêu phàm!
Anh ta nhận lấy micro nhìn một vòng, có thể thấy rõ bậc bề trên đang ngồi ở dưới nhìn mình với ánh mắt thưởng thức, mà người trẻ tuổi ngồi cùng bàn với mình thì rất ngưỡng mộ.
“Chào các cô các chú, tôi tên là Phương Đường, người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ vợ của tôi” Anh cố tình trêu chọc, chỉ vào Cao Hân cười.
Nụ cười trên mặt Cao Hân càng sâu hơn.
Bây giờ, điều bà ta tự hào nhất không phải là mình gả cho người có tiền, mà là con gái mình gả cho con trai của ông chủ than đát Chẳng mấy năm nữa, đứa con rể này của mình cũng sẽ trở thành ông chủ than đá, lúc đó sẽ có bao nhiêu tiền đây.
Đầu năm nay, con gái xinh đẹp không bằng gả tốt, nếu không không chừng sẽ phải sống những ngày tháng vất vả.
Nghĩ đến đây, bà ta quay đầu nhìn Tô Mai một cái, nhưng sắc mặt Tô Mai vẫn bình tĩnh, không nhìn ra được sự thay đổi cảm xúc nào.