Nếu Giang Ninh biết thức thời, vậy thì anh ta sẽ suy nghĩ thả cho Giang Ninh một con đường sống, để cho Lâm Thị toàn thân trở ra, chỉ là sản nghiệp ở thành phố Tây Sơn sẽ bị tổn thất.
Cái đó dù sao cũng tốt hơn là cả tập đoàn Lâm Thị bị kéo chết ở thành phố Tây Sơn?
“Tao tin tưởng màylà một người thông minh, biết nên lựa chọn như thế nào” Mạc Bắc nói: “Ngàn vạn lần đừng lựa chọn sai nha.”
“Kéo tập đoàn Lâm Thị vào chỗ chết?” Giang Ninh nhìn chằm chằm Mạc Bắc, đột nhiên nở nụ cười: “Đột nhiên tao có chút mong đợi đấy”
“Thế này đi, mày cứ việc ra tay, nghĩ hết mọi biện pháp, dùng hết thủ đoạn màycó thể, ra tay với Lâm Thị, nhất định phải kéo tập đoàn Lâm Thị vào chỗ chết” Lời nói của Giang Ninh khiến cho Mạc Bắc nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy Giang Ninh thật sự là một kẻ điên.
Tại sao có thể chủ động yêu cầu anh kéo Lâm Thị vào chỗ chết?
Chẳng lẽ vì Lâm Thị khai thác khoáng sản cho nên anh không cần nó sao?
“Nếu mày không có cách nào kéo tập đoàn Lâm Thị vào chỗ chết, tao sẽ..” Giọng điệu của Giang Ninh đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Khiến toàn bộ nhà họ Mạc chết thay” Trên mặt anh vẫn mang theo tươi cười, nhưng sát khí trong giọng nói không gì có thể che dấu được!
Mạc Bắc cảm nhận được không khí xung quanh mình đột nhiên hạ thấp, không khỏi rùng mình một cái.
“Ngông cuồng!” Anh ta không dám nghĩ tới, bản thân đã cho Giang Ninh biết bao cơ hội nhưng Giang Ninh không những không biết quý trọng, còn dám khiêu khích, uy hiếp anh ta?
“Tốt! Tốt! Tốt!” Mạc Bắc hét lớn: “Giang Ninh, hết thảy là do mày lựa chọn, đến lúc đó đừng có quỳ gối cầu xin tao!” Anh ta vô cùng giận dữ, buông lại một câu ngoan đọc rồi xoay người rời khỏi.
Anh ta thật sự muốn nhìn thử, sau khi Lâm Thị bị kéo rớt đài, không thể thoát khỏi thành phố Tây Sơn, không thể đoạn tuyệt với tổng bộ, lại bị rút máu để lấp đầy lỗ hổng ở Tây Sơn thì để xem đến lúc đó xương cốt của Giang Ninh còn cứng rắn được như vậy không!
Mạc Bắc rời đi, Giang Ninh cũng chẳng thèm đưa tiễn anh ta.
Từ đầu đến giờ, anh nhìn Mạc Bắc tựa như nhìn một thằng hề.
“Khu vực khai thác mỏ số tám… Xem ra bí mật của khu khai thác số tám này quả thật không ít” Giang Ninh khẽ hừ một tiếng.
Mạc Bắc đi đến cửa, cơn tức trên mặt không thể kiềm chế nổi.
Anh ta muốn hành động!
Không hề có chút khách khí nào với Giang Ninh, vốn không định động thủ, chỉ cần mượn được thứ mình muốn là được.
Ai ngờ Giang Ninh không biết điều như thế, đã vậy đừng trách anh ta không khách khí.
Anh ta vừa mới đi đến cửa, chuẩn bị lên xe rời đi thì từ xa thấy xe của Mạc Thành Lâm đang vội vàng chạy đến.
“Hả?” Mạc Bắc ngây ra một lúc: “Sao ba lại đến đây?” Việc anh ta đối phó với Lâm Thị là làm sau lưng Mạc Thành Lâm, miễn cho cái người cố chấp Mạc Thành Lâm này phản đối.
Lúc này, Mạc Thành Lâm đ ến đây, Mạc Bắc không cần cố ky gì nữa.
Sau khi gặp Giang Ninh, cậu anh ta đã khẳng định được một chuyện, Giang Ninh này hoàn toàn là người ngoài ngành, anh không hiểu ngành công nghiệp khoáng sản nên được kinh doanh như thế nào.
Nếu anh đã có can đảm khiêu khích anh ta thì phải trả giá đại giới!
Mạc Bắc đi đến trước xe của Mạc Thành Lâm, giúp ông ta mở cửa xe ra.
“Ba…”
“Chát!” Cậu còn chưa kịp nói khỏi miệng, Mạc Thành Lâm đã nâng tay tát một cú trời giáng lên mặt Mạc Bắc.