Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1100




Một tên ngoài nghề, dám đến khu vực Đại Tây Bắc của bọn họ, còn dám rêu rao như thế, phá vỡ quy củ trong của ngành nghề, anh ta thật sự cho rằng không có ai có thể xử lý anh ta sao?

“Chát!” Trình Phàm còn muốn nói gì tiếp nhưng Giang Ninh lại không chút mảy may khách khí, giơ tay trực tiếp tát Trình Phàm một cái bay sang bên cạnh, lăn một vòng trên mặt đất, bụm mặt kêu thảm.

“Mày…” Trình Phàm nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng tràn ra máu tươi, trong ánh mắt tràn đầy sát khí, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Ninh!

“Cộc cộc cộc!” Mười nhân viên bảo vệ chạy tới, thấy Giang Ninh không vui, người bảo vệ dẫn đầu gần như muốn khóc.

“Cậu Ninh!” Anh ta nhìn Trình Phàm đang ngã trên mặt đất, vội vàng nói: “Người này…”

“Tháng này anh không có tiền thưởng” Giang Ninh không nói nhảm: “Nếu có lần sau, cái chức vụ bảo vệ này sẽ không còn chỗ cho anh nữa”

“Vâng vâng vâng!” Nhân viên bảo vệ kia lập tức khóc không ra nước mắt.

Cũng may cậu Ninh chưa trực tiếp đuổi việc anh ta, rất khó để có được một công việc bảo vệ như vậy, cho dù có cho anh ta cương vị bạch lĩnh thì anh ta cũng không nguyện ý đổi.

“Kéo con chó này ném ra ngoài cho tôi!” Mười người bảo vệ không chút khách khí túm lấy Trình Phàm ném ra ngoài.

Từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn Mạc Bắc một cái.

“Đánh chó phải ngó mặt chủ, Giang Ninh, mày đừng có mà quá đáng” Mạc Bắc nhìn Giang Ninh, thản nhiên nói: “Vốn dĩ tao đã cho mày một cơ hội, nhìn nhìn biểu hiện của mày giống như là không biết trân quý”

“Cho tao cơ hội?” Giang Ninh cười nhạo một trậ ầu óc bị điên thì nên đến bệnh viện để khám, đừng có mà ở chỗ này giương oai”

“Mày.

Mạc Bắc có chút tức giận, Giang Ninh là một tên ngu hay sao?

Chẳng lẽ anh ta còn không hiểu rõ tình thế bây giờ là như thế nào?

“Mày đừng có mà ép tao!” Mạc quát: “Tao có thể cắt tất cả nguồn tiêu thụ của Lâm Thị mày thì có thể cắt đứt con đường rút lui của Lâm Thị mày để mày chết tươi ở thành phố Tây Sơn này!”

“Màu quả nhiên là có bệnh” Giang Ninh nói: “Cắt đứt nguồn tiêu thụ của tao? Mấy cái thứ nguồn tiêu thụ vô dụng kia tao đã muốn sửa lại từ sớm, một cái bang ngu xuẩn có tư cách gì mà đại diện cho hàng Lâm Thị tao?”

“Mày…

Mạc Bắc bị tức đến không nói ra gì.

Anh ta cảm thấy cái tên Giang Ninh này chắc chắn là một †ên ngu, một tên ngoài nghề không biết một cái gì!

“Tao không muốn nói nhảm với mày!” Mạc Bắc không có kiên nhãn,nói thẳng: “Mày có phô trương thanh thế cũng vô dụng,cái mỏ khai thác số tám này,mày không giữ được!”

“Tao khuyên mày vẫn nên ngoan ngoãn giao khu mỏ quặng số tám cho tao, tao có thể để cho Lâm Thị mày rời trận một cách có thể diện”

“Nói tiếp” Giang Ninh nhìn Mạc Bắc một cái, thản nhiên nói.

“Tao không muốn nói nhiều, tao chỉ cần khu ỏ quặng số †ám này, còn về những thứ khác các người muổn xử lý thế nào cũng được, tao không quan tâm, nhưng tao có thể cam đoan, Lâm Thị của mày sẽ được rời khỏi khu vực Đại Tây Bắc bằng thể diện lớn nhất, nếu không…” Mạc Bắc cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sáng uy hiếp: “Lâm Thị của mày sẽ bị hãm sâu ở trong cái ngành nghề khoáng sản bày, đến khi Lâm Thị của mày bị móc sạch không còn một đồng phải đóng của?” Anh ta không nói đùa, nhà họ Mạc thật sự cí năng lực này.

Chỉ là xem Mạc Bắc có muốn làm vậy hay không thôi.