Về phần như khu khai thác khác, thì cứ chia cho những người khác đi, ấy thứ đó anh ta cũng không chú ý đến lắm.
“Tình hình giờ thế nào rồi?” Mạc Bắc tựa vào chỗ đó, quay đầu nhìn Trình Phàm một cái.
“Nguồn hợp tác tiêu thụ của Lâm Thị, đều đứt rồi” Trình Phàm vui sướng hả hê mà nói: “Tổng giám đốc Mạc, hai chọn một đi, một là thị trường rộng lớn, một là Lâm Thị, cho dù là ai cũng sẽ chọn như vậy, Lâm Thị… chắc chắn phải rút ra khỏi khu vực Đại Tây Bắc” Anh ta cười lạnh: “Tôi đợi để xem biểu cảm nguội như tro tàn của Giang Ninh!” Mạc Bắc nở nụ cười.
“Anh ấy, thù dai quá rồi” Anh ta mang theo vẻ răn dạy mà nói: “Người làm chuyện lớn, thì phải rộng lượng, tầm mắt phải mở rộng ra, hiểu không?”
“Tổng giám đốc Mạc nói đúng lắm, tôi sẽ kiểm điểm lại mình” Trình Phàm nói.
“Lâm Thị đó là tay ngang, đương nhiên không hề biết gì với hình thức hoạt động sản xuất này cả, phạm phải một sai làm như thế này, thực sự cũng không trách bọn họ được, ai cũng vì ngây thơ và kích động mà mua hàng thôi.”
“Bọn họ tùy tiện bước vào ngành khoáng sản, đây căn bản là một sai lầm, sợ là Giang Ninh đó cho rằng, ngành nghề này là ngành kiếm được nhiều tiền, nên một mình tiến vào là có thể kiếm được tiền, ha ha, thực sự là ngây thơ mà”” Vẻ mặt Mạc Bắc tràn đầy khinh thường, không thèm che giấu đi sự châm biếm trong mắt.
Mỗi ngành sản xuất đều rất thâm sâu, không thám thích sâu trước về ngành này, làm sao mà dừng chân dễ dàng được?
Giang Ninh này, chẳng lẽ cho rằng mình là thần sao?
Thực sự quá nực cười rồi!
“Tổng giám đốc Mạc nói rất đúng, hôm nay, Lâm Thị bọn họ sẽ phải trả giá!” Trình Phàm cười nói: “Cũng may, tổng giám đốc Mạc cho ọn họ mộ ¡ rút lui, nếu không, cả công ty của bọn họ, đều chết ở đây rồi!” Hai người nhìn nhau mà cười, trên mặt mang theo sự đắc. Rất nhanh, chiếc xe Bentley đã chạy đến cổng khu khai thác số tám.
“Tít tít—” Người tài xế bóp còi vài tiếng, ra hiệu bảo vệ mở cửa, anh †a muốn đi thẳng vào.
Nhưng bảo vệ gác cổng lại thò đầu ra, nhìn qua biển số xe, hầu như không quan tâm đ ến giá trị xa xỉ của chiếc xe, chỉ liếc qua một cái, là biển xe của thành phố Đồng Sơn, mà không phải đến từ phương Bắc, lên tiếng ngăn cản: “Xếp hàng! Xếp hàng! Xe của phương bắc tiến vào trước, Thịnh Hải đợi trước cổng, Duyên Hải đứng bên cạnh, khu Đại Tây Bắc…các người đến đây làm gì? Trong này không có chỗ để xe của các người!” Bảo vệ căn bản không mở cổng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường mà nhìn Mạc Bắc, trực tiếp quát măng, không hề nể mặt.
Trình Phàm ngơ ra, Mạc Bắc cũng ngơ ra.
Này là chuyện gì vậy?
“Không cho chúng ta vào?” Vẻ mặt Trình Phàm thay đổi, không biết nhân viên bảo vệ này có ý gì.
Cái gì mà phương bắc tiến vào trước, Thịnh Hải đợi trước cổng, Duyên Hải đứng bên cạnh?
Bọn họ, ngay cả tư cách vào cũng không có!
“Cái tên Giang Ninh nàu điên rồi!” Anh ta không nhịn đươc mắng một tiếng: “Tổng giám đốc Mạc, chúng ta đi xuống xem thử đi.” Mạc Bắc gật đầu, vẻ mặt vẫn tràn đây khinh thường như cũ.
Hôm nay anh ta đến là cho Giang Ninh cơ hội, nếu không Lâm Thị muốn rời trận cũng có chút khó khăn, không ai tiếp nhận khu vực khai thác của họ, Lâm thị chỉ có cố gắng sinh †ồn ở chỗ này, chỉ riêng chỉ phí vận hành thôi cũng đủ kéo họ vào chỗ chết.
Đến lúc đó, không phải Lâm Thị sẽ giật gấu vá vai để trả lương cho công nhân, cho dù Lâm Thị có giàu đi chăng nữa thì e rằng cũng sẽ trở nên túng quẫn.
Mà anh ta đã cho họ cơ hội mà không viết trân quý.
Mạc Bắc ngồi trong xe, quay đầu nhìn qua cửa sổ.
Mộc Phong xuống xe, đi tới cửa, vẻ mặt cao thượng.
“Để chúng tôi đi vào, nếu không ông chủ của các người trách tội xuống, đây hông phải thứ mà các người có thể gánh chịu.