“Sợ cái gì thế hảo?” Hoa Sinh hét lên: “Tôi đã hỏi qua anh Ninh rồi, anh Ninh cũng đã đưa ra biện pháp, yên tâm đi, chắc chắn không có vấn đề gì đâu” Anh ta cảm thấy, tự mình nói câu này, trong lòng có chút giả tạo.
Chỉ dựa vào một câu quảng cáo đó?
Giống như căn bản không có gì đặc biệt, thì có được tác dụng gì cơ chứt Khó khăn lắm thì khu vực khai thác số tám này mới đi vào quỹ đạo được, Lâm Vũ Chân đã thức trắng hai đêm liên tiếp, mới viết ra được bản kế hoạch, giúp cho mọt người làm tốt hơn, Giang Ninh cam lòng để cho tâm huyết của Lâm Vũ Chân đổ sông đổ bể sao?
Hoa Sinh cảm thấy không thể nào.
Anh ta vừa căn thẳng lại vừa mong đợi.
Với tính cách của Giang Ninh làm cho anh ta biết được, chắc chắn Giang Ninh sẽ không ngồi yên làm ngơ đâu, nhưng mà…Giang Ninh cũng phải làm gì đó đi chứ!
“Hoa Sinh, cách gì vậy? Anh Ninh dùng cách gì vậy?”
“Đúng vậy, cậu nói với chúng tôi xem, chúng tôi lo lắng sắp chết rồi!”
“Cậu nhìn này trên bàn tôi có cả đơn hủy hợp đồng rồi, tiền đền bù làm trái hợp đồng của người ta cũng rất là thoải mái, nhưng mà kho hàng của chúng ra, thì phải đầy đã..” Hoa Sinh đưa tay ra khoát khoát, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi nói rồi, không cần phải lo lắng!” Anh ta giả vờ bày ra bộ mặt bí hiểm: “Thủ đoạn của anh Ninh, là thứ mà các người có thể hiểu một cách dễ dàng sao?”
“Anh ấy là người tài, là người lương thiện, có khi nào lừa mọi người chưa?” Đám người lần lượt gật đầu.
Trong mắt của bọn họ, Giang Ninh đã sớm thành thần rồi!
Nếu Giang Ninh nói sẽ giải quyết, vậy thì chắc chắn có thể giải quyết được.
“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ nói với anh em là cứ cố gắng mà làm vậy!”
“Đúng vậy! Anh Ninh đã nói không sao, vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì, bên này còn có mấy cái hủy hợp đồng, ông đây đi tìm bà nội bọn nó, bắt bọn nó cút!”
“Bọn họ muốn hợp tác, chúng ta cũng không cần nữa, bảo bọn họ cút, lập tức ký tên đi!” Nhìn thấy mấy người này nóng máu, Hoa Sinh lại luống cuống.
Nhưng anh ta không thể biểu hiện ra, anh ta phải bình tĩnh, phải nghiêm túc, phải tiếp tục ra vẻ sâu hiểm khó dò, ít nhất thì không thể để bọn họ nghi ngờ Giang Ninh được.
“Xin hỏi, nơi này là bộ kinh doanh của khu khai thác số tám sao?” Đột nhiên có người gõ cửa, thò đầu vào, cười mà hỏi một câu: “Tôi đến từ phía Bắc, muốn hợp tác với các người.”
“Muốn hợp tác với chúng tôi?” Hoa Sinh ngây ra một lúc.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã có người chủ động †ìm đến cửa hợp tác?
Hơn nữa còn là người đến từ phương Bắc!
Lặn lội đường xá xa xôi đến tận đâu tìm bọn họ hợp tác!
Anh ta nhìn thoáng qua người kia, hô hấp có hơi gấp gáp, giống như một đường chạy một mạch tới, sợ rằng mình đến chậm một bước là không có danh ngạch.
Điều này….
Đây là có chuyện gì đã xảy ra?
“Đã, đã hết dah ngạch rồi?” Thấy Hoa Sinh đứng đờ ở kia, một hồi lâu không nói lời nào, vẻ mặt người tới trở nên trắng bệch, lập tức trở nên khẩn trương.