“Nhưng…..” Hoa Sinh không biết nên khóc hay nên cười.
Tất nhiên, thật tuyệt khi được phát tiền thưởng, nhưng các mỏ khai thác trong khu vực khai thác không có thị trường, đó là một rắc rối lớn.
Giang Ninh có vẻ không lo lăng chút nào, anh có vẻ rất mong chờ.
“Vậy thì thị trường cho mỏ của chúng ta?” Hoa Sinh và những người khác không có biện pháp nào để giải quyết vấn đề này.
“Chất lượng của mỏ chúng ta khai thác như thế nào?”
“Cái này còn phải nói, đứng thứ hai thì không ai thứ nhất” Hoa Sinh vỗ ngực.
“Tốt thôi. Đồ tốt sao phải sợ không có người cần. Làm quảng cáo đi” Giang Ninh nói: “Người có hứng thú tự nhiên sẽ tới.”
“Quảng cáo? Làm thế nào ạ?” Hoa Sinh gãi đầu, có phần không hiểu ý của Giang Ninh.
“Chỉ viết một câu, chỉ nói rằng công ty khai thác Hồng Tinh, một công ty công nghiệp trực thuộc tập đoàn Lâm Thị, cần đổi đại lý” Nói xong, Giang Ninh liền ngừng nói, tự hỏi mình sẽ mang về cho người nhà và Tô Mai những loại trái cây nào.
Nhưng Hoa Sinh muốn hỏi lại, Giang Ninh đã rời đi rồi, vì vậy anh ta lập tức đến một công ty quảng cáo, làm quảng cáo theo những gì Giang Ninh nói.
Nhưng nhìn thế nào thì nó không giống như quảng cáo.
Ngoại trừ cái tên Lâm Thị thì không có gì đặc biệt.
Giang Ninh sẽ không nghĩ rằng với bảng hiệu của Lâm Thị, sẽ có người chủ động tới tìm hợp tác, đúng chứ?
Đối tác cũ của Lâm Thị có nhiều, nhưng không có ai trong ngành công nghiệp khoáng sản!
Anh ta không thể mong đợi các đại lý làm đẹp mở bán hàng cho mỏ của anh ta, phải không?
Hoa Sinh có chút lo lắng, nhưng chỉ cần Giang Ninh nói, anh ta sẽ thi hành 100% không chút do dự.
Chỉ trong hai ngày, các đại lý lớn và nhỏ đều rút khỏi thành phố Tây Sơn và hủy bỏ hợp tác với Công ty khai thác Hồng Tinh, họ thà bồi thường thiệt hại thanh lý còn hơn phá vỡ hợp tác với bên khác.
Họ cũng buộc phải không còn cách nào khác, hoặc hợp tác với Giang Ninh và từ bỏ các thị trường khác, hoặc từ bỏ Giang Ninh và lấy các thị trường khác.
Chỉ cần là người bình thường, ai cũng biết lựa chọn.
Hơn nữa, bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận ra đây chính là công ty kia đang cùng nhau bao vây gia tộc họ Lâm để ép Lâm Thị ra khỏi ngành, sau đó họ có thể chiếm tài nguyên khoáng sản của thành phố Tây Sơn.
Họ chưa nhìn thấy loại thông lệ này xảy ra ở đây, nhưng đã thấy quá nhiều ở nơi khác.
Họ vừa không hợp tác với Lâm Thị, vừa không hợp tác với khu vực khai thác ở thành phố Tây Sơn. Mọi người có thể thấy rõ.
Bây giờ, chỉ cần đợi đến khi Lâm Thị không thể nhịn được nữa, không chịu được nữa thì ngoan ngoãn đầu hàng và rút khỏi Tây Bắc.
Tuy nhiên, tất cả các khu vực khai thác lớn nhỏ ở thành phố Tây Sơn vẫn đang khai thác mỗi ngày, sản lượng không hề giảm mà còn tăng lên rất nhiều.
Các yêu cầu về sự khéo léo và cải thiện bảo vệ môi trường có thể được nhìn thấy bằng mắt thường.
Dường như họ không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài chút nào.