Cái tên khốn Cao Thụ này, đúng là vô tích sự.
Bị Triệu Toàn chỉ thẳng vào mặt mà chửi, Cao Thụ không dám nói thêm câu nào, bây giờ hai người họ là người cùng trên một chiếc thuyền, không cách nào có thể lấy khu mỏ quặng số tám về, thì hai người họ đều phải chết, bây giờ nói gì cũng vô ích.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ trơ mắt ra nhìn cái tên Giang Ninh đem hầm mỏ kia lấp đi sao?” Vậy thì thứ bị chôn vùi không chỉ có hầm mỏ cũng không chỉ là ngôi mộ kia mà là cả mạng của hai người họ nữa.
“Không thể lo được nhiều như vậy nữa” Anh ta liền lấy điện thoại ra nhấn một dãy số.
Điện thoại vừa kết nối anh ta liền trực tiếp nói: “Thứ mà anh cần bây giờ đã bị người khác dòm ngó rồi, tôi không phải là đối thủ của người đó, anh còn không đến lấy thì thứ đồ đó sẽ thành của người khác đấy” Nói xong người bên đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lộ ra giọng nói đầy sát khí.
“Thứ mà tôi đã muốn thì ai dám động vào?”
“Giao dịch của chúng tôi có thể hủy bỏ, chúng tôi không cần bất cứ cái gì nhưng thứ mà các người muốn thì các người phải tự đi lấy” Triệu Toàn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đang rỉ máu nhưng hắn biết nếu bản thân mình không từ bỏ thì sợ rằng sớm muộn sẽ phải chết: “Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hồng Tinh có khu mỏ quặng số tám, trong đó có một hầm mỏ chính là ở bên trong ngôi mộ”
“Có thể lấy được hay không, thì phải dựa vào bản lĩnh của các người rồi, chuyện không nên chậm trễ nếu chậm thêm nữa thì sẽ không còn đâu.” Nói xong, anh ta trực tiếp ngắt điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chuyện đến nước này đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa.
Bây giờ nếu muốn cướp khu mỏ quặng số tám về từ trong †ay của Lâm Thị thì chỉ có thể để cho bọn người Quách Mãnh ra tay, sau đó ai cần gì lấy đấy!
Bị bọn người Quách Mãnh lấy mất đồ của mình, đến lúc Lâm Thị phản kháng, chắc chắn Quách Mãnh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ, tiêu diệt được Lâm Thị thì thành phố Tây Sơn này vẫn là của họ.
“Anh có chắc muốn làm như vậy không?” Cao Thụ vẫn có chút không yên tâm.
“Chẳng lế anh còn cách khác sao?”Triệu Toàn rất không vui: “Vốn dĩ chúng ta có thể được nhiều hơn, nhưng bây giờ, cho dù là tình huống tốt nhất chúng ta cũng chỉ có thể về lại điểm xuất phát”
“Lợi ích duy nhất là tên khốn Tạ Trấn đó đã vào rồi, lúc trước là ba người chia, bây giờ hai người chúng ta chia!” Sắc mặt anh ta hơi hung ác, thấy Cao Thụ kinh hồn bạt vía, cảm giác hơi xa lạ.
Lúc trước là ba người chia, bây giờ là hai người chia, nếu như Triệu Toàn muốn độc chiếm, có phải sẽ giết mình luôn không?
Tim của Cao Thụ đập nhanh, ý nghĩ này vừa nảy ra lập tức khiến anh ta trở nên căn thẳng.
“Được rồi, làm tốt việc của anh đi, đừng để xảy ra chuyện gì nữa, nếu tình hình khả quan chúng ta vẫn còn cơ hội!” Triệu Toàn ánh mắt nham hiểm, lạnh lùng nói.
“Được, tôi biết rồi” Cao Thụ không dám nói thêm gì nữa, bỗng nhiên anh ta có chút sợ Triệu Toàn.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể làm theo lời của Triệu Toàn, anh ta cũng không thay đổi được những cái khác nữa.
“Giang Ninh… đúng là một tên xảo quyệt!” Triệu Toàn cười nham hiểm: “Đúng là tôi đã xem thường anh rồi” Nếu như Giang Ninh không ở đây, chuyện đã không phiền phức như vậy, họ có thể lấy được nhiều thứ hơn, cần gì phải như vậy, thấp cổ bé họng đi cầu xin Giang Ninh?
Cứt chó!
Nếu như bây giờ tự mình Lâm Thị muốn kiếm chuyện vậy thì đừng trách họ không khách sáo!
Triệu Toàn gọi điện thoại xong đã đi chuẩn bị những chuyện khác.
Anh ta có thể khẳng định, chỉ cần Quách Mãnh vừa ra tay, Lâm Thị ở thành phố Tây Sơn sẽ không thể trụ tiếp được, thậm chí tính mạng của đám người Giang Ninh có thể cũng chẳng còn.