“Người trẻ, thể lực tốt, nhưng cũng không đến mức này chứ, sắp mười giờ đến nơi rồi!”
Anh ta buồn bực nhìn thời gian: “Người của Quách Mãnh sắp đến rồi, nếu như chúng ta không lấy được khu mỏ quặng số tám về thì sẽ rất phiền phức!”
Cao Thụ cau mày, anh ta cảm thấy nhất định Lâm Vũ Chân cố ý không gặp mình.
Nếu hai người họ không biết chuyện ở khu mỏ quặng số tám, vậy thì chắc chắn là vì lần gặp trước đó, thái độ của anh †a không tốt nên họ mới cố ý lên mặt.
“Yên tâm đi, chỉ cần bọn họ không biết chuyện ở khu mỏ.
quặng số tám, thì nhất định chúng ta có thể giành lại được, nhưng chúng ta phải tỏ thái độ tốt một chút” Cao Thụ nị khép nép, đợi bọn họ tính sổ!”
Lúc này, cần ăn nói khép nép thì phải ăn nói šn khi chuyện lớn thành rồi thì chúng ta lại tìm Triệu Toàn gật đầu.
Hai người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, kìm nén tình khí lại, ngồi ở đại sảnh, bọn họ không tin Giang Ninh và Lâm Vũ Chân có thể ở yên trong phòng suốt một ngày không ra ngoài!
Đợi thẳng đến giữa trưa!
Hai người đói muốn chết, bụng kêu ùng ục, cơ quan trong người như muốn làm phản, bọn họ đang định đi ăn cơm, tính ăn xong thì đợi tiếp thì nhân viên phục vụ đi tới.
“Hai vị, anh Giang bảo hai người lên đó, anh ấy nói rằng anh ấy chỉ có chút thời gian rảnh lúc này thôi, đợi lát nữa thì lại không gặp được” Triệu Toàn và Cao Thụ ngẩn người, ôm bụng, trong lòng tức giận mắng thầm, nhưng trên mặt vẫn cười hi hi nói: “Chúng tôi lên ngay đây! Lên ngay lập tức!”
Mặc dù lúc này bọn họ vô cùng đói bụng nhưng cũng không dám để lỡ thời gian.
Chẳng may Giang Ninh tức lên, không chịu trả lại khu mỏ quặng số tám cho họ thì bọn họ sẽ xong đời!
Bây giờ không phải vấn đề có kiếm được tiền lời, hay có giữ được địa vị của mình hay không, mà là vấn đề có thể sống tiếp hay không, Triệu Toàn biết rõ kết quả của những kẻ lừa dối Quách Mãnh nghiêm trọng đến mức nào.
Lúc trước, khi qua lại với những người này, anh ta đã tìm hiểu rồi, anh ta biết lý do tại sao một số dòng họ ở phương Bắc biến mất chỉ sau một đêm!
Cũng chính vì vậy mà cho dù bây giờ anh ta tức đến đâu cũng phải kìm nén lại!
Hai người họ lên lầu, cái bụng đánh trống suốt dọc đường đi.
Hơn sáu giờ sáng bọn họ đã vội vàng đi đến đây, chưa ăn sáng, đói bụng tới tận trưa nên đầu hơi choáng.
Nhưng cho dù anh ta chết đói cũng không dám đi ăn cơm!
Giang Ninh sẽ không chờ bọn họ!
Trên tầng, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ngồi ở đó, trên bàn bày một vài món tráng miệng, anh đang đút cho Lâm Vũ Chân ăn.
“Anh Ninh, cô Chân, xin chào”. Cao Thụ bước vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ tráng miệng trên bàn, đôi mắt sáng bừng lên: “Mạo muội tới quấy rầy hai người, thật ngại quá” Triệu Toàn đứng phía sau không lên tiếng, đây là lần đầu tiên anh ta gặp Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, nói quá nhiều thì không được hay cho lắm, sợ Giang Ninh sẽ nghỉ ngờ.
Cao Thụ đã nói với anh ta, Giang Ninh không phải người bình thường, từ trước đến nay làm việc không theo lẽ thường, bảo anh ta phải cẩn thận, đừng để rơi vào bãy của Giang Ninh.
“Ngại thì sao, chẳng phải anh đã đến đây rồi ư?”
Giang Ninh lạnh nhạt nói, anh cũng không bảo hai người ngồi xuống.
Bầu không khí trở nên lúng túng.