“Chấp nhận gì chứ! Bọn họ đang lợi dụng chúng ta, lừa gạt chúng ta đó!”
“Không thành lập thì thôi, chúng ta không ham gì hết!”
“Có giỏi thì anh hủy đi, anh nghĩ chúng tôi sợ chắc?”
Mấy người đó hô ầm lên, hận không thể khiến Giang Ninh tuyên bố hủy ngay lập tức.
Bọn họ trong mắt Giang Ninh giống như những thằng hề vậy, nhảy tưng tưng lên trông thật tức cười.
Nhìn bọn họ cố gắng khiêu khích anh hủy bỏ công đoàn như thế, sắc mặt Giang Ninh càng lạnh lùng hơn, đột nhiên anh đưa tay lên, vẫy nhẹ một cái, âm thanh phía dưới im bặt lại.
Giống như anh muốn tuyên bố hủy bỏ buổi thành lập công đoàn đến nơi rồi!
“Trần Đôi” Giang Ninh lớn tiếng hô một cái tên, một trong ba người lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó người đó vô thức ngẩng đầu lên.
“Ở cầu Tam Lý, anh đã nhận ba mươi lăm triệu của người khác, bọn họ nói chỉ cần anh có thể hủy bỏ việc thành lập công đoàn công nhân thì anh sẽ có thêm mười bảy triệu năm trăm ngàn, có đúng hay không?”
Bị Giang Ninh gọi tên, sắc mặt của anh ta nhanh chóng thay đổi.
“Lư Phong! Ở núi Song Kim, có người đưa cho anh một cái túi, bên trong cũng là ba mươi lăm triệu, đúng chứ? Bọn họ yêu cầu anh nghĩ hết biện pháp để kích động công nhân, khiến cho bọn họ từ chối việc thành lập công đoàn, có đúng hay không?”
Sắc mặt của người tên Lư Phong cũng trắng bệch.
Giang Ninh nói ra địa điểm và số tiền, thậm chí là những yêu cầu, tất cả đều hoàn toàn đúng!
Làm sao anh có thể biết được cơ chứ?
“La Chính! Anh, đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua cho anh? Anh vốn là người của công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh, có phải bọn họ sắp xếp anh ở vị trí khu vực khai thác mỏ khoáng sản một cách rất dễ dàng hay không?”
Giang Ninh đứng ở đó, nhìn quét một vòng, sau đó anh lớn tiếng n òn có ai nữa không? Còn có ai không muốn thành lập cái công đoàn công nhân này thì lập tức đứng ra cho tôi!”
“Các người có thể lập tức cút đi!”
Tiếng bàn tán của mọi người…
Đám đông bùng nổ trong tích tắc!
Chẳng có ai nghĩ tới những người vừa mới gào thét nhiều nhất lại đang cố tình phá hủy sự thành lập của công đoàn công nhân, chẳng phải bọn họ có hơi quá đáng hay sao?
Nhận tiền của người khác để hại người một nhà?
Bọn cầm thút!
Chỉ một thoáng, ba người kia đã bị vây quanh một vòng, những đôi tức giận mắt hầu như có thể giế t chết bọn họ!
“Không có! Không có! Các người đừng nghe anh ta nói bậy! Các người đừng có tin anh tai” Lư Phong kêu to: “Anh ta đang vu khống chúng tôi! Tôi chỉ vì lợi ích của mọi người mà thôi!”
“Đúng đúng đúng, anh ta đang chia rẽ chúng ta, âm mưu của bọn họ là khiến cho mọi người phải lui bước!”
Hai người còn lại cũng lập tức quát to lên.
Nhìn những công nhân không ngừng tới gần, bọn họ cảm giác cổ họng khô khốc.
“Lư Phong!”