Mấy lời người kia nói ra hoàn toàn là bịa đặt, nghĩ cái gì thì nói cái đó, hắt nước bẩn lên mấy người Giang Ninh.
Người xung quanh không nhịn được xì xào bàn tán.
“Chắc chắn là như thế!”
Lại có người lên tiếng, ủng hộ người phản đối kia: “Nếu không có gì lén lút thì tại sao chúng tôi không thể phản đối?
Tại sao lại muốn chọn người trong thầm lặng, có giỏi thì bầu đại diện công khai đi!”
“Đúng vậy, có giỏi thì bầu đại diện công khai đi!”
Người thứ ba đứng ra.
Sắc mặt Hoa Sinh ngày càng tệ, anh ta không ngờ, rõ ràng đây là một chuyện tốt, sao lại có người phản đối chứ?
Hơn nữa, Lâm Vũ Chân và Giang Ninh có thể đưa ra quyết định này là suy nghĩ cho bọn họ, vì vậy, Lâm thị tổn thất không ít, thế mà vẫn có người phản đối, bọn họ điên rồi sao!
“Các người… Rốt cuộc các người muốn làm gì!”
Anh ta nổi giận, chỉ tay vào ba người kia, gắn giọng quát to lên: “Các người thế này là quá đáng rồi đó!”
Hoa Sinh tức giận run cả người lên, vết thương hơi nứt ra, khiến anh ta suýt chút nữa xỉu tại chỗ.
Giang Ninh vẫy tay, ra hiệu Hoa Sinh không cần tức giận.
Anh đứng lên, ở chỗ cao nhất nhìn xuống phía dưới, ánh mắt anh nhìn thẳng vào ba người kia, nhất thời, áp suất kh ủng bố ép xuống trong nháy mắt!
Ba người bị Giang Ninh nhìn chằm chằm như vậy thì trái tim chùng xuống, dường như có cảm giác đang bị một con thú dữ ghim chặt.
“Chẳng lế bầu công khai thì các người sẽ có cơ hội sao?”
Giang Ninh cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình”
“Tôi nói cho mọi người biết, hôm nay chúng tôi đến đây không phải thương lượng với mọi người, mà chỉ đến thông báo, mọi người chấp nhận thì thành lập công đoàn, không chấp nhận thì tôi trực tiếp hủy bỏ luôn!”
Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người sốt ruột hết cả lên.
Nếu như Giang Ninh hủy thật thì thành ra bọn họ mừng hụt à?
Vốn dĩ đây là chuyện tốt!
Chỉ mới nghe thôi bọn họ đã biết là chuyện tốt rồi, mặc dù bọn họ không có trình độ văn hóa gì nhưng cũng đâu phải kẻ ngốc, làm sao không phân biệt được cái gì là tốt, cái gì là xấu.
Cho dù đại diện công nhân trong công đoàn là ai, bọn họ tự nhận mình không có năng lực đó, cho bọn họ làm thì bọn họ cũng không làm được.
“Đừng! Đừng!”
“Anh Ninh, tuyệt đối đừng hủy!”
“Chúng tôi đều chấp nhận, chúng tôi đều chấp nhận hết!”
Không ít người hô lên, đặc biệt là những người trông cậy vào việc thay đổi tình hình hiện tại để cuộc sống bọn họ trở nên tốt hơn, càng sốt ruột hơn, dồn dập hô vang ủng hộ.
Chỉ sợ Giang Ninh tức giận mà hủy bỏ mất.
Ba người kia nghe vậy thì càng hưng phấn, không phải khiến công đoàn không thể thành lập là mục đích của bọn họ sao?