Thực ra muốn chọn ai làm đại diện, trong lòng mọi người đều tự có tính toán rồi, được không hả? Nhất định phải là người có tiếng nói, quản lý được mọi người mới có thể trấn chỉnh được tình cảnh này.
Nếu không cứ hễ xảy ra chuyện gì đều không giải quyết được thì còn làm đại diện làm gì?
“Sao lại không ảnh hưởng? Chẳng may nội bộ các anh giở trò thì làm thế nào!”
Giọng nói kia lại vang lên: “Không phải mấy người nói là công bằng, tất cả mọi người đều có thể tham gia cạnh tranh, sao bây giờ lại nói thành lập trước, thế này thì không phải tiền trảm hậu tấu hả, mọi người thấy tôi nói đúng không?”
“Hơn nữa, làm đại diện của công nhân chắc chắn sẽ được rất nhiều lợi ích, ai biết mấy người có giành phần hơn về mình rồi cho chúng tôi ít đi hay không!”
Người kia càng nói càng hăng, càng lúc càng quá đáng.
“Mọi người nghe theo các người, không phải đều vì công bằng thôi sao, nhưng bây giờ các người bắt đầu không công bằng rồi đó, thành lập công đoàn chỉ vì bản thân các người muốn giành được nhiều lợi ích hơn mà thôi, tôi nói đúng hay không hả?”
Vẻ mặt Hoa Sinh hơi khó coi, Giang Ninh nói với anh ta sẽ có phiền phức, anh ta không ngờ còn chưa bắt đầu đã có người xúi giục rồi.
Mọi người ầm ï cả lên, không ai muốn mình bị lợi dụng cả nói công bằng lại biến thành không công bằng, chuyện bàn bạc xong rồi lại thành lợi ích của người khác, bọn họ còn ủng hộ hăng say thế làm gì?
“Yên tĩnh! Yên tính!”
Hoa Sinh hét thật to lên: “Sẽ không như anh nói đâu, nhất định công đoàn của chúng ta là công bằng! Đại diện được bầu ra nhất định sẽ khiến tất cả mọi người đều phục, tuyệt đối không vì lợi ích cá nhân…”
“Anh chứng minh thế nào?”
Người kia thấy mọi người xung quanh dần bị kích động thì đứng dậy luôn, ngẩng đầu hét thật to: “Anh nói thử xem, trong số những người được chọn có anh hay không!”
Hoa Sinh vốn không phải người biết ăn nói, lúc này bị người ta uy hiếp trực tiếp, quả thực anh ta là một trong số đại diện, nhưng cái này là Giang Ninh chọn anh ta, anh ta muốn từ chối nhưng Giang Ninh nói anh ta có tư cách làm đại diện của công nhân.
Mặt anh ta đỏ tới tận mang tai, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Bị tôi nói trúng tim đen rồi đúng không?”
Người kia lớn tiếng cười nói: “Công đoàn chó má gì chứ?
Bọn họ chỉ đang lợi dụng chúng ta, họ chỉ mưu cầu lợi ích cho chính họ thôi!”
“Bầu chọn công đoàn thế này, tôi phản đối!”
“Phản đối không có hiệu lực!”
Không đợi mọi người hô hào hùa theo, Giang Ninh lên tiếng ngay, giọng nói anh không lớn nhưng lại khiến tất cả mọi người đều chấn động, màng nhĩ rung động.
Anh ngồi yên đó, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang lớn giọng phản đối kia.
“Phản đối không có hiệu lực, anh không có tư cách phản đối”
“Anh nói cái gì?”
Biểu cảm người kia khẽ thay đổi, dựa vào đâu mà nói phản đối của mình không có hiệu lực chứ?
Bầu không khí đang định ầm lên thì bị câu nói này của Giang Ninh ép xuống: “Sao tôi lại không thể phản đối? Không phải mấy người nói thành lập công đoàn là vì công nhân sao, sao tôi lại không có tư cách?”
“Hừ, hay cái này là mánh khóe của Tập đoàn Lâm thị các người, muốn khống chế chúng tôi chặt hơn, chèn ép chúng tôi, mấy người cũng giống y như công ty khai thác mỏ Hắc Tinh lúc trước!”