Tạ Trấn tức giận không nén được. Không phải chỉ là một Lâm thị hèn mọn nói lý do to lớn như vậy với bản thân anh ta, còn muốn cố ý giao công ty cho bọn họ, rồi lại ép bọn họ trả lại sao? Đâu cần phải phiền phức như vậy! Trực tiếp gi ết chết bọn họ là được rồi!
Tạ Trấn nổi giận đùng đùng rời đi. Vừa trở về đến công ty, anh ta đã nhận được điện thoại của Đổng Vĩ. Trong điện thoại, Đổng Vĩ nói chuyện mơ hồ không rõ ràng, nói cả buổi, Tạ Trấn không nghe rõ anh ta muốn nói gì.
“Mẹ mày, rốt cuộc mày muốn nói gì? Ông đây bảo mày đi trừng trị mấy công nhân kia, mày làm thế nào rồi?”
“Ừng ực ừng ực, ha hu ha hu…”
Trong miệng Đổng Vĩ như có gió, âm phát ra khiến người ta căn bản nghe không rõ.
Tạ Trấn vốn tức giận, anh ta đâu có kiên nhẫn, thế nên đã trực tiếp cúp điện thoại. Anh ta chỉ nghe thấy vài chữ là Đổng Vĩ không hoàn thành việc. Thứ chó má vô dụng này, ngay cả chút việc nhỏ cũng làm không xong, nuôi con chó như anh ta có tác dụng gì?
Tạ Trấn vừa ngồi xuống lại đứng dậy, cả khuôn mặt đã tức đến đỏ lên. Một bên là Cao Thụ và Triệu Toàn, hai người bọn họ muốn đá anh ta ra, một bên là đàn em của mình như đồ ăn hại, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong. Đây không phải là anh ta càng bị Cao Thụ bọn họ nắm thóp sao?
“Vẫn phải đích thân tao ra tay!”
Tạ Trấn dùng điện thoại gọi mười mấy thân tín của mình ra, trực tiếp rời khỏi công ty và chạy đến chỗ nhà Hoa Sinh.
Mà cùng lúc đó, trong nhà Hoa Sinh đã tập hợp mười mấy người nói chuyện có trọng lượng nhất trong khu vực khai thác mỏ. Bọn họ đều là người Hoa Sinh gọi qua trước đó để cùng nhau phản kháng. Hôm nay, Hoa Sinh bị người ta đánh cũng có nghĩa là bọn họ cũng đã bị người ta theo dõi. Nhưng lúc này, trên mặt bọn họ không có sự sợ hãi mà chỉ có phẫn nộ.
“Bọn họ thật quá đáng rồi!”
“Liêu mạng với bọn họ đi! Những tên súc vật đó!”
“Bọn họ thật sự cho rằng chúng ta chân chừ sao?”
Mười mấy người vô cùng tức giận. Bọn họ không sợ bị đánh, chẳng sợ mất mạng, nhưng nếu như bọn họ có thể thực hiện được quyền lợi hợp pháp của bản thân, có thể kiếm tiền, có thể thắng được danh dự, có thể khiến người nhà của mình sống tốt hơn thì bọn họ không sợ gì cả. Hy vọng mà Giang Ninh cho bọn họ là thứ bọn họ sống tới hôm nay hướng tới nhất. Thứ này có thể cho bọn họ dũng khí và lòng tin lớn nhất.
“Ông Ninh, chúng ta liều mạng với bọn họ đi! Bọn họ vốn không phải con người!”
“Đúng đó, tôi lập tức triệu tập các anh em liều mạng với bọn họ!”
Giang Ninh lắc đầu: “Không được! Các người không thể dính dáng vào” Bọn họ đều là công nhân bình thường nhất và không có bất kỳ nền tảng nào. Có một số việc không phải là việc mà bọn họ có thể gánh vác. Huống chỉ, bọn họ chỉ là muốn sống tốt hơn chút. Nếu như bọn họ xảy ra chuyện thì người nhà phải làm sao? Ai ai cũng là trụ cột, trụ cột nhà ai ngã xuống thì đều là tai họa đột ngột!
“Nhưng mà…
“Chuyện này để tôi xử lý, việc các người phải làm chính là mau chóng thành lập công đoàn, lập ra quy định thích hợp, yêu cầu nghiêm ngặt mỗi công nhân” Giang Ninh nhắc nhở: “Tôi có thể nói với các người rằng chắc chắn sẽ có vấn đề và sẽ có người gây rối. Đây là chuyện lớn của tất cả mọi người, nếu chúng ta không xử lý tốt, vậy thì tất cả đều vô ích”
“Ai dám gây sự chứ?”
“Tôi sẽ không bỏ qua cho hẳn tai”
“Đúng! Ai gây sự là chống lại tất cả mọi người, chúng tôi sẽ không để hắn ta có cơ hội này!”
Thấy mười mấy người này đã có chút cảnh giác, Giang Ninh cũng yên tâm. Anh có thể nghĩ đến một số thủ đoạn thì mấy người kiểm soát của công ty khoáng nghiệp Hắc Tỉnh kia nhất định cũng nghĩ đến được. Bọn họ chắc chắn sẽ dùng chiêu chia rế bọn họ từ trong tập thể công nhân rồi lại đánh bại trong từng việc. Chỉ là, bọn họ sẽ không ngờ rằng thứ hy vọng này một khi được dấy lên thì sẽ đáng sợ bao nhiêu.