Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1023




“Tao nói cho mày biết, ở thành phố Tây Sơn này không bao giờ có anh hùng! Có thằng nào ông đánh chết thằng đó!” Sau một trận tay đấm chân đá, Hoa Sinh chỉ còn chút hơi tàn, còn vợ anh ta nằm yên bất động, hôn mê bất tỉnh!

“Nhớ lấy bài học này!” Đổng Vĩ hừ một tiếng: “Còn tái phạm, ông đây lấy mạng mày! Đi!” Anh ta quay đầu nghênh ngang đưa người của mình rời đi.

“Bà xã! Bà xãt” Hoa Sinh không quan tâm tới vết thương trên người mà ôm chầm lấy vợ mình, anh ta khóc lớn: “Em tỉnh lại! Em tỉnh lại đi!”

“Có ai không! Cứu với!” Anh ta hét lớn, trên khuôn mặt lấp đầy sự lo lắng, vợ anh ta vì đỡ thay mấy đòn kia mà không biết đã bị đánh bao nhiêu cái, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà!

Cũng cùng lúc đó.

Ngoài cửa, Giang Ninh cầm theo trái cây trên tay còn Lâm Vũ Chân thì ôm theo hoa trên tay, hai người họ đang chuẩn bị tới thăm vợ Hoa Sinh.

Vừa mới tới cửa, hai người họ đã thấy cửa phòng bị đá văng, lệch sang một bên, mà bên trong truyền ra tiếng kêu vừa gấp gáp vừa đau đớn của Hoa Sinh.

Vẻ mặt Giang Ninh nhanh chóng thay đổi, anh lập tức tiến vào trong.

Trong phòng, đồ vật có thể đập đều bị đập vỡ cả rồi!

Vốn đã là một căn phòng không mấy khang trang, bây giờ thì càng không khác gì đống đổ nát, mà ở trong phòng, Hoa Sinh ôm lấy vợ mình khóc như chết đi sống lại.

“Cứu mạng! Cứu mạng với!”

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vũ Chân nhanh chóng chạy qua: “Sao lại thành ra thế này!”

“Là Đổng Vĩ! Là Đổng Vĩ đem người tới đánh tôi, là tôi phá hoại việc của bọn chúng, bọn chúng có thể đánh, có thể giết tôi, nhưng vợ tôi vô tội mà!” Trên mặt Hoa Sinh hiện lên lửa giận, anh ta hận không thể liều mạng với mấy tên khốn kiếp kial Anh không có gì cả, chỉ có cái mạng này thôi!

“Gọi xe cấp cứu” Giang Ninh nói.

“Thằng Đổng Vĩ kia đi được bao lâu rồi?”

“Mới đi chưa bao lâu” Hoa Sinh ôm lấy vợ mình, toàn thân run rẩy: “Anh Giang, tôi không sợ! Tôi không sợ gì cả! Cho dù không còn mạng này đi nữa, tôi cũng muốn đấu với bọn chúng tới cùng! Mấy tên súc vật này, sẽ chết không được tử tết”

“Yên tâm, bọn chúng không có kết quả tốt đâu” Giang Ninh giao hai người cho Lâm Vũ Chân chăm sóc, đợi xe cấp cứu tới.

Mà anh lập tức gọi cho Hoàng Ngọc Minh.

Bọn chúng đã dám ra tay nặng như vậy, vậy thì đừng trách anh thẳng tay!

Thành phố Tây Sơn này muốn thay đổi, không thể chỉ dùng tới vũ lực, nhưng có lúc, đối phó với mấy tên súc vật thì nắm đấm có tác dụng hơn lời nói nhiều!

Đổng Vĩ rời khỏi nhà Hoa Sinh, dẫn theo người của mình, chuẩn bị đi tìm chỗ uống rượu cùng mấy em gái.

“Cậu ba Trấn đã nói răng Lâm thị gì đó không đủ đáng sợ, thành phố Tây Sơn này vẫn là do chúng ta định đoạt, cho dù là dòng họ quyền thế của Bắc Phương đến cũng đừng nghĩ đến cướp đi ngành khoáng sản này!” Đổng Vĩ nói lớn tiếng: “Các anh em cứ yên tâm đi! Đi theo cậu ba Trấn bọn họ, chúng ta vẫn có thể ăn sung mặc sướng… nhé!” Lời của anh ta chưa nói xong, đột nhiên xe hơi rung lắc dữ dội rồi chợt lật nghiêng, không biết đã đụng phải cái gì. Người của cả xe lăn lộn, có vài người không thắt dây an toàn lại thiếu chút nữa gãy vặn cổ.

“Ầm!” Đổng Ví còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã bị một cước của người ta đá bay. Theo đó là một cánh tay bỗng nhiên đưa vào, túm lấy cổ áo Đổng Vĩ rồi kéo mạnh anh ta ra ngoài.

“A.e Không biết phía sau lưng Đổng Vĩ bị thứ gì quẹt qua mà máu tươi tức khắc đầm đìa. Nhưng Giang Ninh không chút khách khí, trực tiếp ném anh ta xuống đất, đau đến mức cả người Đổng Vĩ co quấp lại.