Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1020




“Tốt” Giọng Hoa Sinh sang sảng vang: “Vậy kể từ nay trở đi, chúng ta sẽ lập ra một công đoàn, chọn người lãnh đạo, quản lý khu vực khai thác, lập ra quy định, bắt buộc mọi người phải tuân theo, ai dám làm trái lại quy định người đó không còn xem chúng ta là anh em, chính là muốn phá huỷ hi vọng của anh em ta, vậy nhớ lấy lời Hoa Sinh tôi đây, những người như vậy xuất hiện người nào xử người đó!”

“Chúng tôi đồng ý!”

“Đồng ý!”

“Ai dám phá luật, chính là phá hoại hi vọng của mọi người, chúng ta không thể tha cho tên đó được!” Tiếng hô vang trời!

Lâm Vũ Chân đứng từ xa, cả người cô nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt sớm đã trào ra, môi khẽ nhếch, kiêm chế cho bản thân không khóc thành tiếng.

Cô vốn là người giàu tình cảm, nhìn thấy những người này trở nên tự lực tự cường, lại có đủ tự tin để bảo vệ lấy hi vọng và danh dự của bản thân, sao cô có thể không cảm động đây?

Kết quả thế này, tốt hơn nhiều so với việc Giang Ninh trực tiếp giúp đỡ bọn họ giải quyết vấn đề, thế này có ý nghĩa hơn nhiều!

“Ông xã, anh giỏi quá đi!” Lâm Vũ Chân nhịn không nổi, ánh mắt dịu dàng nhìn Giang Ninh: “Em thực sự nể anh muốn xỉu luôn!”

Giang Ninh cười, năm lấy tay Lâm Vũ Chân nói: “Bà xã, em muốn nói về mặt nào đây?” Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Giang Ninh, khuôn mặt Lâm Vũ Chân lập tức đỏ lên, liên tục đưa tay đánh mấy cái liền lên cánh tay Giang Ninh.

“Đồ dê xồm nhà anhl”

“Không cho anh chọc eml” Giang Ninh ha ha cười lớn khiến Lâm Vũ Chân rời vào trong kí ức của bản thân: “Được rồi được rồi, anh nào dám trêu em, trên thế giới này chỉ có em mới được bắt nạt anh nhưng không ai được phép bắt nạt em, kể cả anh” Anh đưa Lâm Vũ Chân rời đi.

Vấn đề ở khu vực khai thác mỏ số tám đã giải quyết xong rồi.

Chuyện lập ra quy định sau này, Giang Ninh đương nhiên sẽ không để một mình Hoa Sinh làm, khả năng của anh ta dù sao cũng có hạn, nhưng người tài có năng lực liên quan trong tập đoàn Lâm thị thì lại có nhiều lắm.

Giang Ninh đã cho Lý Đông đi sắp xếp hai người có kinh nghiệm phong phú, bay từ Bắc Phương tới đây chỉ đạo bọn họ.

Đây chính là bước đầu, khu vực khai thác mỏ số tám chỉ là thử nghiệm đầu của Giang Ninh mà thôi, không chỉ khiến những công nhân này thành lập ra một công đoàn tự quản, còn phải khiến bọn họ hoàn thành việc lập ra nguyên tắc tự quản lý của bọn họ nữa, vậy mới đủ hoàn chỉnh.

Chỉ khi đảm bảo được lợi ích và quyền lợi của công nhân, thì khu vực khai thác mỏ này tồn tại mới có ý nghĩa.

Mà chỉ có như thế, chuyện tiếp theo đây mới từng bước từng bước được thúc đẩy, từng bước từng bước khiến thành phố Tây Sơn này dần dần có sự thay đổi, khiến thành phố này dần không còn giống trong quá khứ nữa.

Còn những khu khai thác khác đã không còn cần Giang Ninh phải nhọc lòng nữa, chuyện của khu vực khai thác mỏ số tám được truyền ra ngoài sẽ giống như hiệu ứng vỗ cánh của một con bướm, dấy lên một cơn lốc nhỏ, không ngừng phát triển trở thành cơn bão lớn!

Chớp mắt một cái, sẽ quét sạch toàn bộ các khu vực khai thác mỏ ở thành phố Tây Sơn này!

Giang Ninh không sợ mấy người công nhân này sẽ phải nuốt trái đắng, bởi đám người A Cẩu sớm đã trà trộn vào tất cả các khu vực khai thác rồi, cho nên có bọn họ ở đó, xui xẻo chỉ có thể là mấy tên ăn ở ác kia.

Hiệu ứng cánh bướm, tới rồi đây!

Sự việc ở khu vực khai thác mỏ số tám, đã được đám người Hoa Sinh âm thầm đem đi tuyên truyền, một lần truyền đi cả thành phố, tới tất cả các khu vực khai thác.

Nhất là việc chủ nhân mới Lâm thị ủng hộ mỗi một khu vực khai thác có quyền tự quản lí, đồng ý cho phép bọn họ thành lập công đoàn. Chuyện này khiến cho những công nhân bị áp bức quá lâu giống như giữa sa mạc tìm thấy dòng nước sạch vậy!

Đó không chủ là hi vọng nữa, mà chính là cứu giúp bọn họ!