Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1018




Nắm giữ khu mỏ quặng thứ tám thế nào?

“Lũ súc sinh dám đến chỗ tao gây chuyện, tao cho mày biết thế nào là hối hận!” Lưu Siêu gầm lên, mấy chục người phía sau lập tức động thủ.

“Giết hai thằng gây chuyện ban nãy cho tao!” Ông ta chỉ tay về phía Lão Ngũ và Nhị Thập Thất, lớn tiếng quát.

Mấy chục người hung dữ lập tức lao thẳng về phía Lão Ngũ. Những chuyện này bọn chúng đã làm rất quen tay, kêu to tới mấy cũng vô dụng, chỉ cần đánh cho vài phát thì thành thật hết.

Thấy hàng chục người xông tới Lão Ngũ và Nhị Thập Thất, khóe miệng Giang Ninh khế nhếch thành nụ cười.

“Một đám không biết tự lượng sức mình” Vừa dứt lời, Lão Ngũ và Nhị Thập Tứ di chuyển!

Giống như hai con khủng long bạo chúa bị đóng băng hàng vạn năm, hôm nay cuối cùng cũng thức tỉnh!

“Gầm!” Tiếng thét như rồng gầm vang lên, hai người lao tới, khí thế còn đáng sợ hơn cả mấy chục người đối diện.

Chỉ trong chớp mắt, người thứ nhất xông tới đã bị hai cú đấm đánh bay thẳng ra ngoài, đập cả người xuống đất mỏ, cả người đen kịt, không ngừng kêu thảm thiết!

“Tới đi!” Nhị Thập Tứ là muốn điên rồi, cùng Lão Ngũ hợp tác, nếu anh ta không nhanh chân một chút chắc cũng sẽ không giành được mất người.

Mới một lúc thôi mà dưới chân Lão Ngũ đã có năm sáu người ngã xuống, anh ta phải nhanh hơn mới được!

Hai người hợp sức, khí thế bùng nổ không thể ngăn cản!

“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!” Năm đấm thép không có ai có thể đánh bại, sự bá đạo mạnh mẽ đạt đến cực điểm, bất cứ kẻ nào tới gần đều bị Lão Ngũ và Nhị Thập Tứ đánh văng ra tận đống than cách đó không xa, nhìn có vẻ rất đau khổ.

Cổ họng Lưu Siêu khô khan!

Đây có còn là con người không vậy?

Thợ mỏ nhà ai lại có được sức mạnh đến thế này?

Chết tiệt!

Ông ta vốn định cầm gậy xông tới, đập vào đầu Lão Ngũ, nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, hai chân ông ta như bị đóng đỉnh chặt xuống đất mà không thể nào nhúc nhích nổi.

“Am Không chờ Lưu Siêu kịp phản ứng, một thuộc hạ đã bay tới ngã ngay dưới chân anh ta, há mồm phun ra một ngụm máu, Lưu Siêu sợ tới mức hét toáng lên và lùi lại vài bước!

Sắc mặt đều tái nhợt!

Mấy chục người đều ngã xuống chỉ trong chưa đầy một phút!

Chết tiệt, hai kẻ này không phải là người!

“Ra tay không?” Lão Ngũ nhướng mày, anh ta đi về phía Lưu Siêu: “Tôi không thích” Lưu Siêu nuốt nước bọt, từng bước lùi về phía sau: “Cậu muốn làm gì? Cậu muốn làm gì! Đây là thành phố Tây Sơn, nếu cậu dám làm bậy, cậu ba Trấn sẽ giết cậu!” “Chát!” Lão Ngũ vung tay, một cái tát hung hăng giáng xuống mặt Lưu Siêu khiến ông ta bay thẳng ra ngoài.

“Anh cả của tao từng nói, phải lấy đức mới thu phục được người.” Một chân anh ta giơ lên, giãm xuống ngực Lưu Siêu, chỉ thấy tiếng răng rắc của xương ức bị gấy vang lên, Lưu Siêu đau đến gào khóc thảm thiết.

Vị trí này... không phải chính là nơi Chu Chính Hổ bị đánh gãy xương đó sao?

“Nhưng anh cả cũng nói.

Ánh mắt của Lão Ngũ càng thêm dữ tợn, giống như bị ý giết chóc bao phủ khiến Lưu Siêu muốn thở cũng không dám: “Đối với loại súc sinh như mày, không cần phải nói đạo lý làm gì” “Cậu…

Lưu Siêu run rẩy gọi.