Bệnh viện số một thành phố Tây Sơn.
Chu Chính Hổ nằm trên giường bệnh biển số B06-025, sắc mặt có chút trắng bệch.
Cơ thể ông ta bị đánh gãy mất mấy cái xương liền, đặc biệt là xương đầu gối bị gãy làm hai, nếu muốn trong thời gian ngắn có thể đứng lên được thì không bao giờ có khả năng cả.
Lúc này ông ta nằm trên giường, đứng trước mặt ông ta hiện là cộng sự của ông ta, Lưu Siêu.
“Người của Lâm thị sao?” Lưu Siêu nhìn có vẻ hung dữ, cả khuôn mặt đều có nét dữ tợn, nhìn qua trông có vẻ không phải người tốt: “Bọn chúng tới đây đúng là không sợ chết còn dám tới Đại Tây Bắc, thực sự nghĩ bọn họ thu mua lại rồi thì số tài sản này thành của bọn chúng sao?” “Tên đó…’’
Chu Chính Hổ th ở dốc, cực kì giận dữ: “Ông đem theo nhiều người vào, đem theo mấy tên cao thủ, đem theo hết đi!” “Đánh chết nó! Nhất định phải đánh chết nó!” Ông ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này đâu, thậm chí bị Giang Ninh đánh cho tàn phế còn phải quỳ xuống xin lỗi mấy tên công nhân nghèo hèn kia. Nợ này không trả, Chu Chính Hổ có chết cũng nuốt không trôi.
“Ha ha, yên tâm đi, Tây Sơn là địa bàn của chúng ta, Lâm thị muốn cướp đi công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh còn phải hỏi các vị kia đồng ý hay không đã” Lưu Siêu híp mắt lại nhìn Chu Chính Hổ: “Tôi nói cho ông biết, bên Bắc Phương hình như xảy ra chuyện rồi. Mấy gia tộc đứng đầu bên đó bị bắt phải từ bỏ tài sản bên Tây Sơn, mà Lâm thị đó muốn thừa nước đục thả câu, bọn chúng đúng là ảo tưởng mài!” Chu Chính Hổ cắn răng, nhìn chằm chằm Lưu Siêu, nhìn thấy trong mắt ông ta cái gì đó, thấp thỏm hỏi.
“Mấy vị kia biết hết rồi sao?” Lưu Siêu gật đầu: “Cậu ba Trấn nói rồi, Tây Sơn là của chúng ta không ai được phép lấy đi!” “Ai muốn cướp đi thì biến người đó thành quặng mỏ cho Tây Sơn!”
Nghe vậy, vẻ mặt Chu Chính Hổ lập tức thay đổi, đương nhiên là vì sự uy nghiêm ngập tràn ý giết người của Lưu Siêu.
Biến thành quặng của Tây Sơn?
Tốt nhất là biến anh thành khu vực khai thác mỏ số 8 luôn đi, ông ta phải đào Giang Ninh ra, tàn nhẫn đánh từng roi vào thi thể của anhI “Cậu ba Trấn nói như vậy thật sao?” Chu Chính Hổ hỏi.
Lưu Siêu nói: “Không sai, không chỉ là một mình cậu ba Trấn mà cả ba người nắm công ty khoáng nghiệp cũng lên tiếng, bọn họ đang tập trung cao thủ để chuẩn bị làm một hành động lớn, đó chính là giết gà dọa khi!” Lần này, bọn họ muốn mượn cơ hội làm Lâm Thị biến mất khỏi nơi này để bọn họ củng cố địa vị ở Tây Sơn.
Để cho những người mơ ước với khoáng nghiệp ở Tây Sơn kia sáng mắt ra, an phận không còn dám mơ tưởng đến nơi này nữa!
Nếu những gia tộc lớn ở Bắc Phương không cần thì chút tài sản này sẽ thuộc về bọn họ!
“Được được được, quá tốt! Quá tốt rồi!” Chu Chính Hổ cười lớn, ông ta đã không thể chờ đợi thêm nữa: “Lưu Siêu, những người khác thì tôi không quan tâm, nhưng mạng của Giang Ninh, tôi phải lấy!” “Này này, chưa chắc là đến lượt ông đây” Lưu Siêu cười như không cười, ông ta không nói nhiều nữa mà trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Khu vực khai thác mỏ số 8 cũng không giữ được, Chu Chính Hổ chắc chắn sẽ bị vứt bỏ đi, không nói đến hai vị kia, cậu ba Trấn cũng đã không tha cho ông ta rồi.
Ông ta tới cũng không phải là đến thăm Chu Chính Hố mà là tới gặp mặt lần cuối.
Cậu ba Trấn của bọn họ sẽ không cần một tên vô dụng.
“Bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ nắm giữ khu vực khai thác mỏ số 8” Mặt Lưu Siêu ngập tràn sự đắc ý, ông ta cười lớn rồi rời đi.
Cùng lúc đó.
Trong nhà hàng, Lâm Vũ Chân đang viết kế hoạch phát triển, đặc biệt là nhằm vào tài nguyên và hoàn cảnh của thành phố Tây Sơn mà làm ra một quy hoạch và xử lý khoa học.
Ở bên ngoài, Giang Ninh đang ngồi trên ghế salon thì Hoàng Ngọc Minh đến.
Anh ta còn mang theo Lão Triệu bên kia để thu xếp lại thông tin.