Trong nhà còn đang đợi tiền để mua thức ăn, trẻ con đang đợi tiền đi học, người già đang đợi tiền khám bệnh, anh cũng không nhịn nổi nữa.
“Liêu mạng với bọn họI” Không “Liều thôi!” Lập tức có người thứ hai hét lên, theo đó, mười mấy người công nhân, mắt đỏ rực, toàn bộ xông tới biết là ai hô lên một tiếng, tràn ngập lửa hận.
Hôm nay mà còn không trả tiền, bọn họ cũng không sống nối, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
“Chúng mày tìm đường chết!” Bạch Mao trừng lớn mắt, tức giận gầm lên. Vậy mà lại có người dám phản kháng, Không đặt anh ta vào trong mắt?
Nếu truyền ra ngoài, sao anh ta còn có thể làm tiếp ở Thành phố Tây Sơn này được.
Vay mạnh gậy trong tay lên, đập thẳng lên cánh tay của người công nhân ở trước mặt. Một tiếng bốp vang lên, vô cùng đau đớn.
“Uỳnh!” Anh ta đưa chân lên, đạp mạnh khiến một người khác trên đất.
Người công nhân bình thường ngày đêm đào bới, mệt mỏi kiệt sức, nào có phải đối thủ của Bạch Mao ra tay tàn độc.
Chẳng bao lâu sau liền có mấy người ngã ra trên đất, đau đớn gào thét.
“Còn ail” Bạch Mao lớn tiếng hét, dọa mấy người khác, lập tức không dám động đậy, tức giận đến cả người run rẩy.
Không dám đến Thấy không còn ai dám bước thêm một bước nữa, Bạch mão nhổ ra một ngụm nước bọt lên trên người mấy người công nhân đang ngã ở trên đất, vẻ mặt coi thường.
“Thứ vô dụng! Cho chúng mày cơ hội mà cũng không dùng được” Anh ta nói xong, liền xoay người đi vào cửa lớn, đóng cửa sắt lại.
Mười mấy người công nhân chỉ có thể đỏ mắt đợi ở bên ngoài, lại không dám xông vào nữa.
Trong phòng làm việc, hương trà tỏa ra khắp nơi.
Người hiểu trà chỉ cần ngửi hương trà này liền có thể xác định được giá trị lá trà này không phải là bình thường. Một cần ít nhất cũng phải mấy chục vạn tệ.
Thân là người phụ trách của mỏ số tám, Chu Chính Hổ kiếm được không ít tiền. Mấy năm nay chỉ riêng nhà cũng đã mua được mấy căn chứ đừng nói đến cửa hàng, vậy thì phải mua cả một con phố.
Da hơi ngăm đen, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, nghe nói và nhẫn ngọc ở ngón tay cái còn là cạy ra từ tay của một người chết.
Những năm này, tay ông ta chưa làm được mấy việc sạch sẽ.
“Muốn tiền?”
Ông ta uống một ngụm trà, lạnh giọng cười.
“Nằm mơ sao? Nửa năm trước từng trả một lần đã là thương cho bọn họ rồi”
“Không muốn làm thì đừng làm. Cút! Gây chuyện với tao, muốn chết à?”
Bạch Mao cười: “Giám đốc Chu, không cần quan tâm đ ến bọn họ. Một đám thấp hèn. Bọn họ không làm, vậy mấy tháng tiền lương trước cũng không cần trả nữa” Một người chẳng qua cũng chỉ mấy nghìn tệ, nhưng cả mỏ số tám thì không phải là ít. Khoản tiền này, mang đi đầu tư thì lại có thêm một khoản thu nhập.
Chu Chính Hổ nheo mắt.
Loại chuyện này, ông ta làm không ít, dùng số tiền nên trả cho công nhân mang đi đầu tư mua cửa hàng, một cuộc làm ăn lời lộc.
Lại nói, những công nhân này không hề dám phản kháng.
Cả mỏ Thành phố Tây Sơn, mọi người đều là người quen.