Siêu Cấp Máy Tính

Chương 20: Dập lá lách [tỳ tạng]




Chương 20: Dập lá lách [tỳ tạng]

Trần Húc đi ra ngoài, thấy Ngô Trung giơ cánh tay lên, Tần Tiểu Ngạn đang bôi thuốc lên ngực hắn.

- "Tránh ra tránh ra, để tao xem!" Trần Húc đi tới, làm bộ như không thèm để ý, cúi đầu nhìn chằm chằm ngực phải Ngô Trung, sau đó làm bộ vươn tay trái xoa bóp: "Chỗ này không đau? Chỗ này đau không? Còn chỗ này?", Trần Húc đưa tay quay màn hình cái đồng hồ xuống phía dưới, nên khi hắn đặt cái đồng hồ trên ngực Ngô Trung thì Tiểu Mẫn bắt đầu dùng sóng siêu âm để chẩn đoán bệnh, nhanh chóng đưa kết quả ra màn hình.

- "F..k, Lão Tam, mày đừng có giỡn nữa!" Đổng Thanh Khiết khinh bỉ liếc nhìn Trần Húc một cái, sau đó nói:

- Sư huynh, ký túc xá sắp đóng cửa rồi, tụi em đi trước. Nếu anh thấy không được thoải mái thì lập tức đi bệnh viện khám nha, đừng cố chịu đựng.

Ngô Trung cười phất tay: "Không sao, không sao, anh cảm thấy xức thuốc rồi thì đỡ hơn nhiều!"

- "Sao mà ‘không sao’ được!" Trần Húc ở bên cạnh lập tức nhảy dựng lên, tay giữ chặt Ngô Trung, miệng hô: “Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tứ, gọi 120 [số cứu thương ở TQ] mau!”

Thấy Trần Húc như bị lửa thiêu mông, Ngô Trung cười nói “Chú bị sao vậy, anh dâu có sao!”

- "Còn ‘không có sao’ nữa hả!" sắc mặt Trần Húc vô cùng nghiêm túc: "Đệch, Lão Đại đừng lo, gọi cứu thương mau! Bây giờ sư huynh bị dập lá lách và xuất huyết nội, không đưa nhanh tới bệnh viện là xong đời đó!"

Nghe lời này, sắc mặt mọi người nháy mắt biến thành trắng bệch, Ngô Nguyên nhìn Ngô Trung mắt một cái, lập tức lấy di động gọi 120, mép miệng Ngô Trung run run, sau khi Ngô Nguyên cúp điện thoại mới nói:

- Không... không phải chứ?

Khác với đám Trần Húc, bản thân hắn học ngành Y, tuy thường xuyên trốn học hoặc đi học thì không thèm nghe giảng, tới lúc thi thì xem sơ qua bài một chút, thi xong thì trả lại bài cho lão sư. Nhưng dù sao thì hắn cũng học ngành Y nên phải biết một chút, vừa rồi hắn không nghĩ theo hướng nghiêm trọng, nhưng giờ được Trần Húc nhắc nhở, Ngô Trung lập tức nhớ tới các triệu chứng của bệnh này được ghi trong sách, nó hoàn toàn khớp với những triệu chứng của mình!

Dập lá lách làm cho xuất huyết nội là một loại chấn thương thường thấy, do ngoại lực tác động, nguy hiểm nhất là: lúc bị thương, nếu đương sự không có vấn đề quá lớn thì thường không để ý, rồi không đi bệnh viện đúng lúc thì rất có thể sẽ làm cho xuất huyết càng lúc càng nhiều, dẫn đến tính mạng gặp nguy hiểm!

Không khí trong phòng lập tức nặng nề, cúp điện thoại, Ngô Nguyên mới lén lút lôi kéo Trần Húc, nói: “Lão Tam, mày đừng có giỡn kiểu này nha”

Trần Húc nói: “Tao cũng hay đùa giỡn một chút, nhưng chuyện này là tao nói thật đó!”

5 phút sau, xe cấp cứu “Hụ hụ...” chạy tới, cả đám ba chân bốn cẳng khiêng Ngô Trung lên xe, sau đó lại “Hụ hụ” chạy đi... Đám Trần Húc không được lên xe.

- "Mịa,... Đuổi theo!" Ngô Nguyên nói: "Tối nay khỏi ngủ!"

-

Cả đám chạy ra cổng trường, đứng đón cả buổi mới bắt được một chiếc taxi, khi chạy tới bệnh viện tỉnh thì được bác sĩ thông báo: Ngô Trung thật sự bị dập lá lách, khoang bụng xuất huyết tới 1.000 ml, hiện giờ đã được đưa vào phòng giải phẫu khẩn cấp.

Nghe chuyện này, 3 thằng kia nhìn Trần Húc với ánh mắt khác, nghe bọn hắn kể lại quá trình phát hiện bệnh, vị bác sĩ kia hỏi:

- Em học ngành Y hả? Phải biết rằng chứng dập lá lách này rất phiền toái, vì lúc đó, người bị thương thường không có vấn đề gì lớn, đến khi xuất huyết quá nhiều mới cảm thấy đau bụng dữ dội, thậm chí là bị sốc. Khoảng thời gian này dài ngắn tùy lúc, nếu vết thương nhỏ thì có thể kéo dài cả tháng mà không biết.

Trần Húc đành phải gật đầu nói “Mẹ em là y tá” – vì mẹ hắn thật sự là y tá trưởng ở bệnh viện huyện nơi hắn ở.

Vừa nói như thế thì hắn dễ dàng “qua cửa”. Trên mặt mấy người kia đều xuất hiện vẻ "À, Thì ra là thế", vị bác sĩ nói:

- Lần này cũng nhờ có em, nếu hắn giữ được cái mạng là nhờ em đó. Ài..., có nhiều người bị dập lá lách mà không chữa trị kịp thời nên không thể cứu, cũng may là hắn được đưa tới sớm, chắc giải phẫu cũng không có gì khó khăn.

Sau đó, vị bác sĩ hỏi tiếp:

- Mấy đứa học chung hả? Chuyện này tốt nhất là báo cho người nhà của hắn, mấy đứa có số điện thoại nhà hắn không?

Mấy người đều lắc đầu nói “Không có”, cuối cùng gọi điện thoại báo với Chủ nhiệm Trần: Có một sinh viên năm tư, Khoa Y Học, tên Ngô Trung, bị dập lá lách, đã đưa vào bệnh viện, hiện giờ đang được phẩu thuật, nhờ lão Trần liên hệ với Chủ nhiệm Khoa của Ngô Trung, sau đó báo với người nhà của hắn.

Không ngờ 20’ sau, có mấy chiếc xe kéo rèm bít bùng đậu trước cửa bệnh viện, sau đó có một đám người hùng hổ chạy tới đây.

Dẫn đầu đám người hùng hổ đó chính là Chủ nhiệm Trần kính yêu của bọn họ, vừa thấy đám Trần Húc, ổng chạy lên, hỏi:

- Ngô Trung đâu? Tình huống thế nào? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Trần Húc nuốt một ngụm nước miếng:

- Ặc... Lão Đại, em chỉ nhờ thầy báo với người nhà của hắn thôi, sao cả Hiệu trưởng Chương cũng tới đây?

Hiệu trưởng Chương đã tới, đi theo ổng còn có mấy Phó Hiệu trưởng và Trưởng Khoa Y Học, mấy vị giáo sư vân vân... Khi nghe nói có một sinh viên bị dập lá lách đã đưa vào phòng giải phẫu ở bệnh viện thì Hiệu trưởng Chương rất sợ hãi!

Phải biết rằng hiện giờ tính mạng của sinh viên rất đáng giá, sinh viên gặp chuyện không may trong phạm vi quản lý của trường học thì trường học không có cách nào trốn tránh trách nhiệm. Giống như bùn vàng dính vào đũng quần, không phải sh.t thì cũng là phân. Nếu sinh viên này thật sự có cái gì không hay mà người nhà kéo tới trường quậy thì sẽ ảnh hưởng danh dự của trường!

Vị bác sĩ kia vừa nghe nói Hiệu trưởng đại học Tổng hợp tới, liền vội vàng nói lại một lần, vừa nghe nói là do Trần Húc kịp thời phát hiện, nên được đưa tới sớm, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, mọi người đều thở ra một hơi.

Chủ nhiệm Trần thúc thúc Trần Húc:

- Tiểu tử, chú cứu được một mạng người. Trở về trường, thầy cho chú thêm vài điểm.

- "Ấy, ấy" Trưởng Khoa CNTT, họ Vương, vỗ vỗ vai Trần Nhiên [chủ nhiệm Trần tên là Trần Nhiên] nói: "Tiểu Trần à, mấy sinh viên này làm rất tốt, quay về chú phải cho điểm bọn họ kha khá một chút. Sinh viên Khoa Y Học mà còn chưa phát hiện mình có vấn đề, nhưng bọn hắn lại làm được, điều này chứng minh rằng Khoa chúng ta giáo dục rất thành công nha!”

Những lời này làm Trưởng Khoa Y Học tức xịt khói, tốt lắm, một sinh viên năm tư Khoa Y Học bị bệnh mà không biết, lại được một sinh viên năm nhất Khoa CNTT phát hiện? Chuyện này mà lộ ra thì thật là dọa người nha! Thật sự là rất dọa người à!

Nếu không phải Ngô Trung còn đang ở trong phòng giải phẫu, Trưởng Khoa Y Học nhất định sẽ xông tới tặng hắn vài cái bộp tay!

Nhưng lúc này ổng đành phải làm bộ như không có nghe, quay đầu nói với Hiệu trưởng Chương:

- Hiệu trưởng, vị bác sĩ kia nói sinh viên này không có vấn đề gì, giải phẫu còn mất chút thời gian, hay là ngài về nghỉ ngơi trước đi.

Hiệu trưởng Chương lắc đầu nói:

- Không được, nhất định phải chờ sinh viên kia đi ra, dù sao cũng không thể ngủ được.

Đám Trần Húc nghe thế thì trong lòng rất cảm động, đây đúng là hiệu trưởng tốt! Nhưng không biết Hiệu trưởng Chương đang hô to trong lòng: “Thật là, con mịa nó, may quá, cái thằng sinh viên này không sao, lần này chẳng những trường không gánh tội trên lưng mà ngược lại còn được ba má nó mang ơn nữa chứ, đến lúc trả lời phỏng vấn thì mình phải biểu hiện sự quan tâm và trân trọng của trường với sinh viên, chà... Danh tiếng của trường sẽ được nâng lên”

Nghĩ như vậy, nên Hiệu trưởng Chương càng nhìn 4 thằng năm nhất này càng thấy đáng yêu, thậm chí trong lúc chờ đợi, ổng còn thân thiết bắt chuyện với bọn họ.

Có điều, đám Trần Húc thì không thể nào thoải mái được, sợ mình nói sai gì đó, vì dù sao ổng cũng là hiệu trưởng, là loại người ngày thường “thần long kiến thủ bất kiến vĩ” [rồng thần thấy đầu không thấy đuôi]. Hơn nữa, hiệu trưởng đại nhân hỏi mấy vấn đề không có chút xíu hàm lượng kỹ thuật, như: “Chương trình học hiện giờ nghe có hiểu không? Tối ngủ ngon không? Ăn cơm có ngon không?”

Mấy lão Trưởng Khoa bên cạnh thì đang hung tợn trợn mắt, đám Trần Húc dám nói “không” sao? Hắn dám nói bữa trưa hôm nay, cơm trong căn-tin có sạn, đồ ăn có ruồi bọ sao?

Rõ ràng là không dám, vì thế đám Trần Húc kẻ phụ người hoạ, gật đầu lia lịa nói: "Tốt, tốt lắm, rất tốt"...

Hoàn hảo, Hiệu trưởng chỉ hàn huyên vài câu với bọn họ thì Chủ nhiệm Trần đã lôi bọn họ đi, vài vị Trưởng Khoa lập tức vây quanh lấy lòng Hiệu trưởng.

Ra đến cửa đại sảnh đợi khám bệnh của bệnh viện, Chủ nhiệm Trần móc gói thuốc lá ra, đốt một điếu rồi hỏi: "Ai hút thuốc?"

Bốn thằng đều lắc đầu! Bởi vì ngay ngày khai giảng, Trưởng Khoa đã nói:

- Năm nhất không được hút thuốc lá. Nếu như bị tôi bắt được thì rửa cái lổ tai chờ nghe chửi đi!

Thấy 4 thằng ra sức lắc đầu, Chủ nhiệm Trần cười nói:

- Đừng có giả bộ. Có ai thật sự cấm năm nhất hút thuốc đâu? Chỉ là nói cho có mà thôi.

Mấy người đều toát mồ hôi, Trần Húc có lá gan lớn nhất, hơn nữa, hắn thật sự đang thèm thuốc, với lại một khi Ngô Trung chưa ra khỏi phòng phẫu thuật thì áp lực trong lòng hắn sẽ không thể nào giảm bớt. Vì thế Trần Húc lấy một điếu, Chủ nhiệm Trần lấy cái ZIPPO [loại hộp quẹt bật lên kêu leng keng, hay thấy trong phim] đốt hắn, sau đó nói: "Mấy chú cũng đừng lo lắng, học theo hắn kìa"

Trần Húc vừa định nói 3 thằng kia không hút thuốc lá, ai ngờ 3 thằng nhìn nhau một cái rồi cùng đưa tay ra lấy.

- "F..k!" Trần Húc bị sặc khói, ho khan vài cái, "Không phải tụi mày không biết hút sao?"

- "Là ‘không hút’ chứ không phải ‘không biết’! Nhưng cũng phải xem tình huống" Lão Đại nói một cách đáng khinh, "Hiện giờ Hiệu trưởng Chương và mấy vị Trưởng Khoa đang đứng sau lưng, bây giờ chúng ta hút trước mặt họ, sau này nói ra rất có mặt mũi nha!"

Hai thằng kia gật đầu điên cuồng.

- "Mịa...!" Trần Húc giơ ngón giữa lên rồi không nói gì nữa.

Ngay lúc này âm thanh của Trưởng Khoa Vương đột ngột vang lên sau lưng:

- Tiểu Trần à, giờ này cũng không còn sớm nữa, chú dẫn mấy nhóc này về...

Còn hai tiếng “nghỉ đi” chưa kịp nói, mắt của Trưởng Khoa Vương trợn trắng lên vì ổng thấy... Chủ nhiệm Trần đang ngậm thuốc là thì thôi, mà 4 thằng sinh viên đáng yêu bên cạnh cũng đang phì phèo, khói bay mịt mù trước mặt...