Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 980: Kỳ Vọng!




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

- Thật sự là Ngô Côn Đao!

Trần Vô Cực thở hắt ra, Lý Dương đưa cho ông các quyển ghi chép không nhiều, Trần Vô Cực xem rất nhanh, thoáng chốc, quyển chép tay về phương pháp sử dụng Ngô côn đao đã xem hết, ông vừa mới xem xong, Tống Lão ở bên cạnh vội vàng đón lấy quyển sách từ trong tay ông.

Lúc này Hồng Lão ngổi xổm bên cạnh, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào dao khắc trên bàn.

Qua vài phút, Hồng Lão mới ngẩng đầu lên, hỏi nhỏ:

- Lý Dương, con dao này, ta có thể cầm lên xem không?

Bốn vị sư phụ đứng đầu về chạm ngọc, thấy Ngô côn đao phản ứng đều rất xúc động, tuy nhiên ba người Trần Vô Cực đều không bằng được Hồng Lão, đối với Hồng Lão mà nói, đầy chính là thánh vật của tổ sư gia ông.

- Được ạ, ông cẩn thận chút, con dao này rất sắc!....

Lý Dương gật đầu, hắn cố định con dao xong liền để mọi người xem, lúc cố định còn cố ý giấu dao ở trong, chỉ là hắn không ngờ Hồng Lão có phản ứng mạnh như vậy.

- Cảm ơn!...

Hồng Lão nói nhỏ, ông cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này duỗi ta ra, giơ tay đi cầm con dao khắc kia.

Tay mới duỗi ra một nửa, Hồng Lão tự dưng khựng lại, vội vàng chạy ra ngoài, ra sức rửa tay, còn dùng sữa ngâm vài phút, xong xuôi toàn bộ, ông mới lần nữa chạy lại.

Ông rời đi lúc này, mọi người còn đang xem quyển sách mà Lý Dương mang đến, không ai đến bên bàn động tay vào lưỡi dao kia. Hồng Lão quay trở lại, vẻ mặt vô cùng trang trọng, chạy đến trước bàn, ông ngẩng lên trời vái vái vài cái, lúc này mới cẩn thận cầm Ngô côn đao trên tay, lúc cầm được dao khắc, vẻ mặt ông rõ ràng vô cùng kích động.

Trần Vô Cực, Tống Lão và Tề Lão đều ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt cùng nghiêm túc như nhau.

Vua Phỉ Thúy Mã lão tiên sinh đứng ở bên cạnh Lý Dương, vẻ mặt ông rõ ràng rất tự nhiên, không nói gì. Tuy cùng là người của giới ngọc thạch, tuy nhiên chạm ngọc và đổ thạch còn rất nhiều khác biệt.

Mã Lão tiên sinh không phải là sư phụ chạm ngọc, ông sẽ không cảm nhận lớn như mấy người này.

Tâm tình của Hồng Lão cầm đao khắc càng kích động hơn. Hồng Lão là môn đồ của Lục tử, nghiêm túc mà nói là đệ tử chân truyền của Lục Tử Cương, tuy nói hậu thế không ai có thể đạt được thành tựu như tổ sư, nhưng lòng kính trọng với tổ sư đi sâu vào lòng mỗi người.

Đến hiện nay, trong nhà Hồng Lão vẫn còn bài vị của Lục Tử Cương.

Người khác đều không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hồng Lão đang cầm dao khắc, trong nhất thời phòng khách có vẻ cực kì yên tĩnh.

Trôi qua khoảng hơn chục phút, Hồng Lão mới chậm dãi đứng lên, vẻ mặt của ông không còn kích động như vậy nữa, nhưng trong lòng Lý Dương có một lo lắng. Ngô Côn Đao đối với các đệ tử của Lục Tử Cương có thể nói có sức hấp dẫn vô cùng lớn, nếu Hồng Lão mở miệng muốn Ngô Côn Đao Lý Dương thật không biết từ chối thế nào?

Dù sao Hồng Lão cũng là lão tiền bối đức cao vọng trọng, không thể qua loa như người Nhật Bản như thế.

Hồng Lão xoay người lại, nhìn nhìn Lý Dương rồi hướng tiến lại chỗ Lý Dương.

Lông mày của Lý Dương thoáng vút lên lại nhíu xuống, trong lòng khẽ thở dài, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

Hồng Lão và Lý Dương chỉ cách nhau mấy bước, rất nhanh đứng trước mặt Lý Dương, ông cúi đầu nhìn dao khắc trên tay mình, lúc này mới lên tiếng:

- Lý Dương, thực ra lúc Lão Trần muốn nhận cậu làm đồ đệ, trong lòng ta phản đối.

- Hả?

Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, Trần Vô Cực và Tống Lão ở bên cạnh cũng kinh ngạc, ai cũng không ngờ Hồng Lão đi đến trước mặt Lý Dương sẽ nói ra lời này?

Hồng Lão không quan tâm đến những người khác vẫn nhìn chằm chằm dao khắc, chậm dãi nói:

- Cậu rất có thiên phú, là thiên tài thực sự mà tôi gặp, trong những người cả đời tôi gặp qua, có thể nói không có ai có thể sánh được với cậu. Tuy nhiên thiên tài đổ thạch không nhất định là thiên phú chạm ngọc, Đổ thạch có thể dựa vào vận may, chạm ngọc không như thế, cần sự cố gắng chăm chỉ thực tế, không thể có chút kỹ xảo!...

Trên mặt mọi người đều lộ ra xúc động, Vua Phỉ Thúy Mã Lão tiên sinh đối với những lời vừa xong của Hồng Lão cảm động sâu sắc nhất.

Phương diện đổ thạch, ông cũng chưa gặp qua mạnh hơn thiên phú Lý Dương, đồ đệ của ông Thiệu Ngọc Cường đã rất tốt rồi, nói là Thiên tài, tuổi tác trẻ đã giành được các thành tích rất giỏi rồi.

Nhưng cậu ấy vừa so với Lý Dương, như bùn với bảo thạch, căn bản không thể so được

Lý Dương kia là người ngay cả ông cũng thắng được , dù chỉ thắng một lần, nhưng công bằng mà so với hắn ông quả thực thua rồi.

Lông mày của Trần Vô Cực lại khẽ nhíu lại, ông đối với lời của Hồng Lão không tán đồng, nhưng sẽ không thể phản bác lúc này.

Thiên phú của Lý Dương ông thấy thích hợp trên các phương diện, trí tuệ này, không đơn giản là may mắn, người lại có may mắn, đối mặt với những thứ mình không hiểu cũng vô ích,. Giống như Lý Dương ở Nam Kinh thấy được Mao từ, nếu không phải hắn có kiến thức về phương diện này, có tri thức về lĩnh vực này, cũng không thể lượm được, bộ công cụ trà này, ở trà quán có thể bị sử dụng rất nhiều lần rồi.

Tất cả mọi người đều không nói gì, Hồng Lão ngẩng đầu lên, thở dài, nói tiếp:

- Tuy nhiên tôi hiện giờ thay đổi cách nghĩ trước đây, tôi cho rằng cậu rất hợp với việc học chạm ngọc, không chừng trong sư phụ chạm ngọc chúng tôi lại xuất hiện thêm một vị tông sư, trở thành giai thoại của hai tông sư sư đồ nhà cậu.

Hồng Lão hai tay giơ Ngô côn đao, đặt bằng trước mặt Lý Dương,lại nói:

- Nhận lời ta, nhất định không được làm mai một thần đao này, dùng nó để khai sáng một thời đại huy hoàng, được không?

Lý Dương sững sờ ở đó, ngơ ngác nhìn Hồng Lão.

Ban đầu hắn nghĩ Hồng Lão sẽ muốn Ngô côn đao này, nhưng không ngờ, cuối cùng Hồng Lão không ngờ nói ra những lời như vậy.

Xem ý của Hồng Lão , ông không những không hề có suy nghĩ thu Ngô côn đao, còn yêu cầu Lý Dương dùng đao này làm nên thành tựu mới, đây mới là hoài bão của đại sư chân chính.

Trong mắt Hồng Lão trần đầy thành ý, nhìn chằm chằm Lý Dương, thậm chí còn kèm theo khát vọng.

Ông sớm đã phong đao rồi, nếu trước khi phong đao trông thấy Ngô côn đao, không chừng sẽ nghĩ như Lý Dương vừa nghĩ, muốn tận lực đêm Ngô côn đao thu lại, càm lấy được còn dao này.

Tuy nhiên, hiện nay ông không thể làm như thế, nửa đời người đêu sắp vào quan tài rồi, suy nghĩ của ông sẽ thoáng hơn rất nhiều, đối với ông mà nói, con dao nay đặt trong tay người thích hợp sẽ phát huy tác dụng rất lớn.

Lý Dương sắp bái Trần Vô Cực làm thầy, Trần Vô Cực sử dụng chính là phương pháp khắc dao, còn Lý Dương cũng trong thời gian này thu được Ngô côn đao rồi.

Toàn bộ điều này, trong mắt ông đó là ý trời, cho nên ông mới nói ra những lời như thế, hy vọng Lý Dương không làm mai một uy danh của Ngô côn đao, lần nữa dùng con dao này sáng ta ra một thời huy hoàng.

- Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Lý Dương từ từ nhận lấy Ngô côn đao từ tay Hồng Lão , vẻ mặt Hồng Lão từ từ lộ ra nụ cười,là nụ cười vui vẻ.

Ông dường như thấy được, Trung Quốc tương lai lại xuất hiện một tông sư chạm ngọc, vị tông sư nay cầm Ngô côn đao, làm ra các tác phẩm tông sư khiến danh tiếng chạm ngọc của Trung Quốc vang danh khắp trái đất.

Trần Vô Cực cũng lộ ra nụ cười, Lời của Lý Dương này càng hứa hẹn, ông tin rằng Lý Dương tương lai sẽ càng cố gắng hơn.

Nụ cười của Tống Lão càng rạng rỡ hơn, Lý Dương là người phương Bắc, điểm này là sự thật không thể tranh cãi được, hơn nữa Lý Dương trong nhiều mặt đều có các thành tựu, tương lai cậu ta không thể ở lại phương Nam.

Nói cách khác, nếu Lý Dương có thể học thành, cậu ta cũng nhất định ở lại phương Bắc, chạm ngọc miền Bắc sẽ xuất hiện một truyền nhân chân chính.

Thấy điểm này, trong lòng Tống Lão thầm hạ quyết tâm, dù thế nào nhất định phải giúp Lý Dương, đem hết sức giúp đỡ cậu ta.

Lúc này, Lý Dương căn bản không biết, thân phận của hắn đã ủy thác trong các gửi gắm của các vị tiền bối rồi.

- Tốt rồi, sắp hai giờ rồi, Lão Trần, ông có dọn cơm không, nếu không tôi có thể ra ngoài ăn?

Vua Phỉ Thúy Mã Lão tiên sinh bất ngờ kêu lên một tiếng, Lý Dương 10h đáp máy bay, Trần Vô Cực cũng chưa ăn cơm đợi hắn, lúc này Vua Phỉ Thúy vừa nói, mấy người đều cảm thấy đói bụng cồn cào rồi.

- Ăn cơm, lập tức đi ăn, hôm nay tôi mời!

Hồng Lão lập tức tiếp lời, ông rất vui mừng, thật sự rất vui mừng, cho dù Lý Dương học chạm ngọc của ai, tay cậu ta chỉ cần dùng Ngô Côn Đao, Vậy không thoát được mối liên quan với chạm ngọc Tô Châu.

- Được, hôm nay để ông mời khách!.

Trần Vô Cực cười lớn một tiếng, ông hiểu được cảm nhận của Hồng Lão, lúc này cũng không đi tranh giành, một bữa cơm mà thôi,

Mấy người cùng nhau dời khu biệt thự, bữa cơm này Hồng Lão mời khách tất nhiên phải đi quán cơm tốt nhất.

Lúc đến, mấy người này còn mang theo lòng tò mò với Lý Dương, đợi đến lúc đi ra ngoài, mấy người lại nhìn nhận về hắn không giống nhau, không chút khoa trường, ngoài Tề Lão ra, mấy người khác đều coi Lý Dương là người tiếp tục nối nghiệp.

Được mấy vị đại sư phụ đứng đầu coi trọng, lời này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động cả giới chạm ngọc cũng sẽ làm cho vô số người thêm ngưỡng mộ và ghen tị Lý Dương.

Cơm trưa ăn rất vui vẻ, mấy vị lão tiền bối đều ăn không ít đồ.

Trở về sau bữa ăn, mấy vị lão tiền bối đều đi nghỉ ngơi, Trần Vô Cực gọi Lý Dương vào trong phòng, cùng ông bàn bàn về các nghi thức bái sư.

Đây là bái sư chân chính, mỗi một bước không thể qua loa, phải thận trọng.

Tuy nhiên theo tình hình thông thường mà nối, việc này phải có người chuyên làm dặn dò Lý Dương, chứ không phải để Trần Vô Cực đích thân ra mặt bàn bạc.

Trần Vô Cực trực tiếp tìm Lý Dương bàn bạc, cũng có thể thấy ông rất coi trọng Lý Dương.

Xác định xong các chi tiết, Lý Dương lại hỏi vấn đề Thái cực quyền, cuối cùng Trần Vô Cực đều giải đáp cho hắn.

Lý Dương tiến bộ trong Thái cực quyền, Trần Vô Cực càng hài lòng, Lý Dương hiện nay đang luyện quyền pháp trung cấp của Thái cực quyền trung cấp so với sơ cấp phức tạp hơn nhiều, cũng khó hơn nhiều, không giống như lúc sơ cấp, chỉ cần làm lại là được.

Mấy vấn đề của Lý Dương đều hỏi nhỏ giọt, chỉ từ vấn đề này, Trần Vô Cực có thể thấy Lý Dương trong thời gian này luôn cố gắng rèn luyện Thái cực quyền, không lười nhác.

Mấy vấn đề này cũng khiến Trần Vô Cực biết được tiến độ của Lý Dương, tương đối hơn hẳn những người khác, tiến bộ của Lý Dương chắc chắn kinh người, tuy rằng cách cao cấp còn một khoảng cách rất lớn, nhưng so với những người thường, tốc độ của Lý Dương chắc chắn tiến bộ rất xa.

Đối với các điều này, Trần Vô Cực tất nhiên rất vui mừng, sau khi toàn bộ các thắc mắc được giải đáp. Lại tự mình đánh một quyền, để Lý Dương có thể lĩnh ngộ nhanh hơn.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ