Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
- Tư Mã, cậu Lý đang làm gì vậy?
Khi Lý Dương cầm bàn chải nhúng vào rượu thì Trịnh Khải Đạt ghé vào tai Tư Mã Lâm hỏi nhỏ một câu, chuyện Ngọc bài Tử Cương Huyễn Lý Dương không nói với họ, Ngọc bài này bọn họ cũng lần đầu tiên nhìn thấy.
Tư Mã Lâm nhìn kỹ phía trước, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc nói:
- Tôi không rõ, cứ nhìn tiếp là biết thôi!
- Cũng chỉ có thể như vậy…cái này…cái này là gì?
Trịnh Khải Đạt thở nhẹ một cái, vừa mới quay đầu lại thì cả người cứng lại chổ đó, hắn há hốc mồm kinh hãi nhìn Ngọc Bài trước mặt, bàn chải của Lý Dương, đã đánh lên trên Ngọc Bài rồi.
Phía dưới lớp ngọc, từng chữ từng chữ màu bạc sáng lấp lánh hiện lên, giống như là đêm trăng tròn, bóng mặt trăng in xuống đáy hồ vậy.
Những người trong phòng khách ngoài mấy người Lý Dương ra, bao gồm cả Tiểu Thuận Thuận lúc này đều có cùng chung một biểu hiện, người lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Bài Tử Cương Huyễn thì không ai là không khỏi kinh hoàng.
Mười chữ cái lớn hiện ra đầu tiên.
Khi chữ cái sau hiện lên nhẹ nhàng phiêu đãng, Ngọc Bài trước mặt giống như một thiên cung mê hoặc vậy, làm cho người ta không kìm được mà lạc vào trong đó.
- Ngọc Bài Tử Cương Huyễn…
Lão Lục đang đứng bên cạnh Lý Dương đọc nhỏ, mười chữ sau khi được ông đọc xong thì những chữ phía sau đó cũng lần lượt hiện ra.
Lục Tử Cương, bất kể là trước đây họ có biết người này hay không, có nghe nói đến người này hay không, thì lúc này cái tên đó đã khắc sâu vào trong lòng họ.
Những chữ được hiện ra, đối với những người không thuộc chuyên ngành thì việc phân biệt có gặp chút khó khan, không ai là có thể nhận ra hoàn toàn, tuy nhiên phần lớn mọi người đều biết là được, ít nhất thì cũng hiểu được ý nghĩa khái quát.
Những chữ phía dưới không ai đọc lên, mọi người dồn sự chú ý vào những ký tự từ từ xuất hiện này, cứ mỗi một chữ xuất hiện, họ đều cảm thấy như tim đập mạnh một cái, giống như bị vật gì đó đánh vậy.
Chữ cái dần dần hiện ra, rõ ràng và đầy đủ.
Sau đó xuất hiện người con trai mặc đồ cổ trang bên cạnh dòng chữ, mỗi người trưởng thành đang có mặt ở đây đều cảm nhận được sự kiêu ngạo trên người thanh niên này.
- Ừng ực!
Người anh cả đứng bên cạnh Lý Thành nuốt nước miếng một cái, cái cảnh tượng thần kỳ này, đừng nói là thấy, trước đây đến nghe nói còn không có, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì người khác nói e rằng sẽ không ai tin.
Không chỉ có mình anh ta, những bạn học đứng bên cạnh Lý Thành đều có cảm giác đó.
Cho dù là người nhìn thấy nhiều bảo bối của Lý Dương như Lý Thành, thì lúc này cũng sẽ ngơ ngác đứng ở đó, bảo bối như thế này hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy.
- Tư Mã, anh véo tôi đi, xem có phải tôi đang nằm mơ hay không?
Trịnh Khải Đạt chợt kéo tay Tư Mã Lâm nói một câu, Tư Mã Lâm cũng chỉ biết lắc đầu.
Tư Mã Lâm tỉnh táo hơn Trịnh Khải Đạt một chút, bọn họ không phải đang nằm mơ, nằm mơ cũng không thể có chuyện hai người cùng mơ chung một giấc mơ, bọn họ đã nhìn thấy không ít bảo bối ở chỗ Lý Dương, cứ nghĩ là sức chịu đựng của mình đã được mài giũa rồi, không ngờ lần này lại bị Lý Dương làm cho kinh động như vậy.
Đồ diện dần dần được khuếch tán, chữ cái và bóng người biến mất.
Lý Dương lại chấm rượu, cầm bàn chải chải lại lần nữa, mọi người nín thở theo các đường chải của bàn chải, chờ đợi kỳ tích lại lần nữa xuất hiện.
Cảnh tượng lúc trước không xuất hiện nữa, những chữ cái nhộn nhạo cũng biến mất, nhưng hình ảnh thần kỳ thì vẫn còn, hình ảnh khác nhau mang lại cho người ta những cảm giác khác nhau.
Mọi người ngơ ngác nhìn, hơn một nửa số người trong phòng đều há hốc miệng.
Trong đó có cả hai ông bà Lý Quân Sơn.
Hai người không ngờ, thế gian này còn có một bảo vật thần kỳ như vậy, mà bảo vật này lại nằm trong tay con trai họ.
Hình ảnh không còn nữa, Lý Dương lại chấm rượu rồi chải lên bề mặt lần thứ ba.
Hình ảnh lại xuất hiện, lần này trong phòng khách đã bắt đầu có tiếng động, những người có trí tuệ cao một chút lúc này cũng đã có phản ứng, bọn họ nói nhỏ chỉ để cho mình nghe.
Lần thứ tư, lần thứ năm.
Từng hình ảnh không giống nhau hiện ra, làm mọi người dần dần bị cảnh tượng thần kỳ này làm cho tê dại, tuy nhiên thì mắt lúc nào cũng mở to, sợ sẽ bỏ lỡ môt cảnh sắc ngoạn mục nào đó.
Lần thứ sáu của Lý Dương.:
- Ngọc Bài Tử Cương Huyễn, càng chải càng kinh ngạc!
Lão Nhị đứng bên cạnh Lý Thành liền thốt lên một câu, Lão Nhị là người duy nhất ở lại trường trong số những bạn học của hắn, hiện là giáo viên đại học.
Anh ta là người đầu tiên cảm nhận được hàm ý của mười chữ đó, những người khác vẫn còn đang đắm chìm trong sự kiện thần kỳ này.
Họ không có được sự trải nghiệm như Thái giáo sư, nhưng họ không phải là người trong giới cổ ngọc, họ có tốc độ phản ứng như vậy cũng là tốt lắm rồi, Thái giáo sư lúc chải đến lần thứ ba thì càng hiểu rõ hơn ý nghĩa của mấy chữ này.
Càng chải càng kinh ngạc, sự kinh thiên đó mỗi người đều cảm nhận được.
Lý Dương mỉm cười, từ từ chải xong ba lần sau cùng rồi thu Ngọc Bài lại.
Ngọc Bài được thu lại nhưng mọi người vẫn tập trung ánh mắt vào chỗ có Ngọc Bài, giống như Ngọc Bài vẫn còn ở đó, vẫn còn đang hiện ra sự thần kỳ vậy.
Một lúc sau, có người chú ý đến khuôn mặt tươi cười nãy giờ của Lý Dương.
Lúc này bọn họ nhìn Lý Dương, không chỉ thể hiện sự ngưỡng mộ, mà còn thể hiện sự kính sợ, bảo bối thần kỳ như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có được.
Thu lại Ngọc Bài, Lý Dương cũng không nói nhiều, chỉ đưa vé tham dự triển lãm Truyền Quốc Ngọc Tỉ cho Lý Thành, vé rất nhiều, người trong nhà không dùng hết số đó, số còn lại để cho Lý Thành tự đi phân phát.
Làm xong hết mọi việc, Lý Dương cùng ba mẹ và cả Vương Giai Giai nữa cùng đi lên lầu, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng đi theo, trong phòng khách chỉ còn lại Lý Thành và bạn học của anh ta.
- Lão Tam, Lão Tam…
- Lão Bát đừng có chen vào, để tôi nói trước…
- Tam Ca, vé, đưa cho tôi vài tấm vé đi…
Mấy người Lý Dương lên lầu khoảng ba phút thì trong phòng khách huyên náo cả lên, Lý Thành bỗng chốc trở thành trung tâm, bị mấy bạn học vây quanh.
- Đừng vội, mọi người đừng vội!
Lý Thành vội càng nói lớn, mọi người lập tức dừng lại, lúc này bọn họ đưa ánh mắt phức tạp nhìn Lý Thành.
Ngưỡng mộ có, đố kỵ có, hưng phấn có, không ai giống ai cả.
Tuy nhiên có một điểm có thể xác định, đó là bọn họ bắt đầu thay đổi thái độ đối với Lý Thành, sự thay đổi này có lẽ đến bọn họ cũng không biết.
- Tam Ca, không ngờ những điều cậu nói lại có thật, em trai cậu chính là Lý Dương, ôi chao!
Lão Lục gật đầu đố kỵ, chua xót nói một câu, bình thường hắn gọi Lý Thành là Lão Tam, đây là lần đầu tiên hắn gọi là Tam Ca, hơn nữa lại gọi rất tự nhiên.
- Tôi đã nói trước rồi mà, là mọi người không chịu tin, tuy nhiên chuyện này mọi người phải giữ bí mật cho tôi, tôi không muốn để tất cả mọi người đều biết!
Lý Thành cười hi hi, lúc này Lý Dương không cần phải đi chứng minh, không ai còn hoài nghi thân phận của hắn nữa.
Ngọc Bài Tử Cương Huyễn, mức độ thần kỳ của bảo bối này không kém gì Truyền Quốc Ngọc Tỉ, những người có bảo bối này, hoàn toàn không cần phải đi giả mạo người khác, cầm bảo bối này đi triển lãm có thể thu hút sự chú ý của vô số người.
- Tam Ca anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi nói bậy đâu, vé, cho tôi một tấm vé được không?
Một người cao khoảng 1m80 nói tiếp một câu, đây là Lão Bát, Lão Bát tinh mắt, lúc Lý Dương đưa vé cho Lý Thành hắn đã phát hiện ra đó là vé tham dự triển lãm Truyền Quốc Ngọc Tỉ.
Vé Truyền Quốc Ngọc Tỉ đã bán hết từ mấy ngày trước, bây giờ mua vé toàn là vé rất đắt, có nhiều cái còn giới hạn cả thời gian, vé này khó mà có được, người có tiền cũng không mua được chúng.
Lý Dương một lúc lấy ra nhiều tấm vé như vậy cũng đã gián tiếp chứng minh thân phận của hắn.
Cũng chỉ có chủ nhân của Truyền Quốc Ngọc Tỉ mới có nhiều vé đến như thế, còn cho người khác mà không tiếc nữa chứ, nếu tổ chức Hoàng Ngưu có được số vé này thì không biết bán ra mấy trăm tệ một tấm.
Lão Bát mở miệng xin vé, làm mọi người đều chú ý vào xấp vé trên tay Lý Thành, mấy người lại làm náo động cả lên.
Số vé này Lý Dương giao cho Lý Thành là để anh ta tự sắp xếp, phân phối thế nào Lý Dương không quan tâm.
Khoảng hơn hai tiếng sau, Lý Thành dẫn bạn ra khỏi nhà, vô hình chung Lý Thành trở thành trung tâm của mọi người. Buổi tối số bạn học này cũng không rời đi mà cứ ở lại chơi, tuy nhiên đề tài mọi người bàn luận không giống như lúc đi học nữa, bọn họ chỉ bàn luận về một người, đó là Lý Dương.
- Cậu Lý, nói cho chúng tôi biết, sao cậu lại có được bảo bối này vậy?
Trong phòng ăn, Trịnh Khải Đạt hồi hộp nhìn Lý Dương, ở đây chỉ có anh ta, Tư Mã Lâm và Lý Dương, Vương Giai Giai đang bận ở trong bếp.
Bây giờ là buổi tối, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm tối nay không về mà ở lại nhà Lý Dương, nhà Lý Dương rất lớn, có thể dọn hai phòng ra cho khách ở không thành vấn đề.
- Thực ra cũng không có gì, muốn nghe cũng được thôi, chúng ta cụng hết ba ly rượu này đã, hai người khó khăn lắm mới đến đây một bữa, hôm nay hai người là khách!
Lý Dương cười, hắn rót đầy ba ly rượu trên bàn, mắt Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm nhìn chằm chằm.
Uống hết ba ly rượu này, so với tửu lượng của bọn họ nhất định không chịu nỗi, chẳng phải Lý Dương đang cố tình ức hiếp bọn họ sao.
- Cậu Lý…
- Reng reng!
Tư Mã Lâm vừa mở miệng thì Lý Dương chợt có điện thoại gọi đến, nhìn thấy số mắt Lý Dương như sáng lên rồi hắn đứng dậy đi ra ngoài nói chuyện.
Là điện thoại của Hà lão gia gọi đến, ông thông báo cho Lý Dương một tin.
Ngày mai ông sẽ đến Minh Dương ở một thời gian, năm nay vì công việc nhiều nên đến bây giờ ông mới có thời gian để đến Minh Dương.
Cũng có nghĩa là ngày mai Lý Dương có thể gặp được ông rồi, đây là một tin tốt đối với hắn, Lý Dương vốn đang muốn đến Bắc Kinh để gặp ông.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ